Mê Vợ Không Lối Về


Cố Huệ Nguyên nhún vai: “Nếu anh không thèm để ý thì bây giờ tôi sẽ bỏ nó.”
Nói xong thì dứt khoát xoay người rời đi.

Quan Kình đứng ngây tại chỗ hai giây xong vội vàng chạy tới níu tay Cố Huệ Nguyên lại: “Có phải cô đang đùa giỡn với tôi phải không?”
“Anh cho rằng một người phụ nữ bố vừa mới mất, em trai thì ngồi tù sẽ có tâm đi trêu đùa chuyện này sao, điều tôi muốn là hiện tại chỉ muốn là báo thù những kẻ đã hại gia đình tôi, thế thôi.” Cô Huệ Nguyên gằn từng chữ một nói ra.
Quan Kình cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Cố của cô chết đâu hết rồi? Một người phụ nữ có thể làm được gì?”
“Quan Kình!” Cố Huệ Nguyên quát lớn.
Quan Kình không để ý tới cô mà nói tiếp: “Bởi vì mấy người bọn họ vẫn có mắt, có thể nhìn rõ ai đúng ai sai, chỉ có một mình cô phát điên nói muốn trả thù thôi.”
“Quan Kình anh là tên khốn khiếp!” Cố Huệ Nguyên không thèm để ý đến hình tượng nữa mà xông lên đánh Quan Kình tới tấp.
Quan Kình không động mà kệ cho cô đánh, anh sẽ không đánh phụ nữ, dù cho trong lòng anh rất muốn dạy lại cô.
Lâm Tân Ngôn ngồi trong xe nghe lâu như vậy nên cơ bản cũng hiểu đầu cua tai nheo thể nào, cô cũng không xuống giải trình gì mà chỉ gọi cho Tông Cảnh Hạo một cú điện thoại.
Lúc này trong phòng, viện trường Vương nghe bác sĩ kiểm tra cho Lâm Tân Ngôn nói về tình trạng của cô, ông cũng xem qua báo cáo, cũng tổ chức cho chuyên gia nghiên cứu về điều này.
“Theo tình huống này của vợ cậu thì để cô ấy sinh vào giữa tháng 7, nếu như lo lắng cho tình trạng thai nhi thì có thể để cô ấy nhập viện để chúng tôi theo dõi sát sao hàng ngày, muộn nhất có thể kéo đến tháng 8.”

Tông Cảnh Hạo đỡ trán, phương án như vậy không đủ khiến anh yên tâm.
“Thật ra, vợ cậu không thích hợp mang thai nữa, từ đợt kiểm tra này có thể thấy được, tình trạng cơ thể của cô ấy cũng không quá tốt.” Viện trưởng Vương hơi ngửa thân thể về phía sau: “Vì an toàn của cơ thể mẹ, sớm sinh ra đứa bé là phương án bảo đảm nhất.”
Ring! ring!...
Đúng lúc này điện thoại của Tông Cảnh Hạo vang lên, anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn vào màn hình thì anh đứng lên bắt máy.
“Anh khi nào thì xong việc?” Lâm Tân Ngôn hỏi.
“Anh cũng sắp xong rồi.” Tông Cảnh Ngôn đáp.
Lâm Tân Ngôn “ừm” một tiếng sau đó cúp điện thoại.
Tông Cảnh Hạo quay sang nói với viện trưởng Vương rồi cảm ơn ông.
Viện trưởng Vương cũng đứng lên: “Không cần khách khí với tôi như vậy, tôi và bố cậu quen biết cũng lâu rồi.

Chúng tôi sẽ giúp đỡ nhiều nhất có thể, tình hình trước mắt chỉ có thể làm như thế.”
Ông lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ví, đưa cho anh và nói: “Người này là bạn học của tôi, quen biết cũng lâu, ông ấy bây giờ đang là bác sĩ chính của trung tâm y tế Mayo, nếu cần gì có thể liên hệ ông ấy.”
Tông Cảnh Hạo tiếp lấy tấm danh thiếp: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Tông Cảnh Hạo bắt tay ông rồi nói: “Hôm nay đã làm phiền ông rồi, lần sau rảnh tôi mời ông một bữa.”
Viện trưởng Vương cũng hào sảng mà đáp ứng rồi tiễn Tông Cạnh Hạo ra cửa, đứng nhìn anh lên xe rồi rời đi.
Tông Cảnh Hạo đi đến ven đường rồi dừng, mở cửa xe và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Tân Ngôn thấy anh quay lại thì ngồi lui lại nhường chỗ cho anh rồi nói: “Không sao cả, vừa thấy Quan Kình và một người phụ nữ đứng cùng nhau.”
Tông Cảnh Hạo ngồi lên xe rồi thuận tay đóng cửa lại, “Phụ nữ nào?”.

Hãy tìm đọc trang chính ở _ trumtr uyen.

N E T _
Lâm Tân Ngôn kể cho anh đầu đuôi câu chuyện anh, rồi hỏi: “Anh không biết?”

Tông Cảnh Hạo dường như vừa nghe đã hiểu ngay, thì ra vì Cố Huệ Nguyên mà Quan Kình hành động khác thường như thế, vì ở cạnh cô mà nộp cả đơn từ chức.
Anh quay sang nói với tài xế: “Lái xe đến công ty.”
Xong anh lại lấy máy điện thoại ra và bấm số Quan Kình để anh ta quay về công ty.
Lúc này Quan Kình và Cố Huệ Nguyên đang trên đường đi đến bệnh viện.

Quan Kình không tin tưởng rằng Cố Huệ Nguyên đang mang thai con của mình nên kéo cô đến bệnh viện để làm xét nghiệm.
Cố Huệ Nguyên thì không muốn đi, nhưng cô không thế thoát khỏi bàn tay của Quan Kình, anh gọi một chiếc taxi rồi nhét cô vào trong đó, bản thân cũng ngồi vào theo.

Trên đường đi thì điện thoại của Quan Kình bỗng vang lên, là số của Tông Cảnh Hạo bảo anh quay về công ty.
Cố Huệ Nguyên thừa dịp anh dừng xe đợi đèn xanh đèn đỏ thì chạy xuống xe.
Trong bụng cô làm gì có đứa bé nào, nếu bây giờ kéo nhau đến bệnh viện thì chẳng phải lộ hết sao?
“Cố Huệ Nguyên!” Quan Kình lớn tiếng hô lên, Cố Huệ Nguyên chạy quá nhanh, cô sợ sẽ bị Quan Kình túm lại.
Quan Kình ngồi trên xe thì chỉ cảm thấy thật nhức não.
Người phụ nữ kia đúng là ma quỷ!
Tài xế taxi hỏi, “Cậu còn muốn đi nữa không?”
Quan Kình ngồi lại vào trong xe rồi nói: “Đi tới tập đoàn Vạn Việt.”
Rất nhanh chiếc taxi lái thẳng về phía tập đoàn Vạn Việt.
Khi đến nơi, Quan Kình trả tiền xong đang định xuống xe thì tài xế nhắc nhở, “Cậu ơi, đừng bỏ quên đồ.”

Quan Kình nhìn lại thì thấy túi xách của Cố Huệ Nguyên để quên trên xe, hơi do dự chút, sau anh vẫn cầm lên.
Anh xuống xe rồi đi thẳng tới đại sảnh của công ty, đúng lúc đó lại thấy xe của Thẩm Bồi Xuyên đi vào bãi đỗ xe nên dừng bước.
Thẩm Bồi Xuyên đỗ xe xong thì xuống xe đi tới phía này, anh nhìn thấy Quan Kình đứng đó thì hỏi: “Cậu đứng đây làm gì?”
Quan Kình đáp: “Đứng đợi cậu.”
“Ừm, cùng vào thôi.”
Nói xong, hai người sóng vai nhau đi vào công ty, lúc này Thẩm Bồi Xuyên liếc thấy Quan Kình đang cầm một cái túi xách của nữ, không khỏi thấy lạ hỏi: “Bạn gái à?”
Quan Kình cúi đầu nhìn chiếc túi, trả lời: “Một tên điên.”
Thẩm Bồi Xuyên nghe vậy thì tủm tỉm cười, không hỏi thêm gì nữa.
Đi vào thang máy, Quan Kình lại hỏi: “Sao cậu cũng tới đây? Có chuyện gì à?”
Thẩm Bồi Xuyên nói Tông Cảnh Hạo gọi mình tới.
Tông Cảnh Hạo sắp đưa Lâm Tân Ngôn ra nước ngoài, nên sẽ không giải quyết chuyện trong nước được nên gọi anh tới đây, hẳn là nhờ chăm sóc mấy người trong nhà Tông Cảnh Hạo, dù sao nhà người ta cũng có con nhỏ, có cả cha già nên không yên tâm cũng là đương nhiên.
Quan Kình nói: “Vừa hay, tôi đến cũng là do tổng giám đốc gọi tới, chẳng lẽ muốn tuyên bố chuyện gì sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui