Họ đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, cho dù không có quan hệ làm ăn cũng quen biết nhau.
Gặp mặt cũng phải nói mấy câu xã giao.
Cố Bắc liếc nhìn sắc mặt khó coi của Bảo Nhi, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì vậy? Phục vụ không tốt à Tổng giám đốc Tông?"
Trước khi Tông Cảnh Hạo lên tiếng, Bảo Nhi vội vàng báo cáo, cô ta bị oan, nhưng lại bị Cố Bắc tát: "Tất cả các vị khách đến hộp đêm, làm gì có khách nào tôi không phục vụ cẩn thận chứ.
Đến câu thứ hai còn chưa nói đã đánh tôi.
Với lại, coi như tôi có chỗ chưa chăm sóc chu đáo đi, nhưng để giữ thể diện cho ông chủ Cố thì cũng không thể động thủ ở trong này được.
Đây rõ ràng không giữ thể diện cho ông chủ Cố mà.”
Sắc mặt Cố Bắc thay đổi nhanh chóng.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đưa tay tát vào mặt Bảo Nhi một cái.
Bảo Nhi bị đánh chết điếng, đưa tay ôm lấy nửa mặt đang tê, bất giác nhìn Cố Bắc.
Nước mắt lưng tròng nhưng không dám rơi xuống.
“Tôi đã giữ thể cho cô rồi đúng không? Đây là ai? Không phục vụ tốt cho tôi, còn dám gây rắc rối cho tôi à? Tổng giám đốc Tông tới đây đã rất hân hạnh rồi thì phải giữ thể diện cho tôi, cô là cái thứ gì vậy? Còn thể diện không?” Lời của Bảo Nhi đã chọc giận anh ta, đại ý là Tông Cảnh Hạo không giữ thể diện cho anh ta, tại sao, thật sự muốn anh và Tông Cảnh Hạo gây thù vì cô?
Tưởng anh ta là một tên ngốc, có thể bị cô sai khiến ư?
Cố Bắc nháy mắt với quản lý: "Đem người đi đi, vứt tới chi nhánh phụ nữ hạ đẳng nhất đi."
Chi nhánh dành cho phụ nữ hạ đẳng nhất này tương đương với một ‘nhà thổ’ đặc thù trong một con hẻm nhỏ.
Chỉ cần trả tiền là có thể vào được, một ngày phải tiếp rất nhiều khách.
Bị ném vào một nơi như vậy về cơ bản là xong đời rồi.
Sắc mặt của Bảo Nhi tái đi Cố Bắc lại nhẫn tâm với cô như vậy.
Cô đã phục vụ Cố Bắc trong một thời gian dài.
Không có công lao thì cũng có khổ lao chứ? Nói vứt là vứt, vứt tới nơi đó thì bảo cô chết đi cho xong.
Cô vùng ra khỏi tay quản lý, tiến lên nắm lấy tay Cố Bắc: "Em sai rồi, anh đừng bỏ em ở chỗ đó, em đã cống hiến bao năm vì anh mà."
Giờ phút này, cô ta đâu còn phong độ như trước, bộ dạng nhếch nhác, trong mắt rưng rưng sợ hãi.
Cố Bắc một tay để vào túi, chưa hất cô ta ra mà thay vào đó anh nhìn về phía Tông Cảnh Hạo: "Tổng giám đốc Tông, anh nói xem nên làm thế nào đây? Suy cho cùng người xúc phạm là anh mà."
Ánh mắt của Bảo Nhi cũng nhìn về phía đó, vừa ăn năn vừa hận.
Cô ta ở đây gặp gỡ đàn ông, không tới hàng nghìn thì cũng phải vài trăm.
Làm gì có tên nào không “Nhất kiến chung tình”, muốn đưa cô lên giường chứ?
Không ngờ được, hôm nay gặp phải một cục đá cứng nhắc, còn là một cục đá cứng nhắc rất có lai lịch.
Đến cả Cố Bắc cũng muốn lôi kéo.
Cô run rẩy, cắn chặt môi, hi vọng anh ta có thể đối xử khoan hồng với cô: "Là do tôi có mắt không thấy Thái Sơn.
Đã xúc phạm anh rồi, thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi."
Mi mắt của Tông Cảnh Hạo không động đậy, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ông chủ Cố thật sự biết nói đùa, chuyện nhà anh thì liên quan gì tới tôi?"
Lần này anh không nhận, giải quyết nó như thế nào là việc của Cố Bắc.
Cố Bắc không nghĩ tới chuyện như vậy thì Tông Cảnh Hạo có thể làm gì.
Dù sao hai người không có thù oán gì với nhau, vì một người phụ nữ không đáng để làm vậy.
Hơn nữa, nếu có thể trở thành bạn bè và đối tác thì càng tốt.
Dứt khoát giữ thể diện này.
Anh ta lè lưỡi, liếm môi, vẫy tay với quản lý: "Đừng làm chướng mắt tôi."
Bảo Nhi chắc chắn không muốn, bắp chân gầy guộc của cô ta run lên: “Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.” Cô ta quỳ xuống đất, khóc lóc và giữ lấy chân của Cố Bắc không buông: “Tôi sai rồi, tôi thực sự biết sai rồi, tha cho tôi lần này."
"Chết tiệt, cái ánh mắt này, một người phụ nữ cũng không làm nổi à?" Cố Bắc nôn nóng, buông ra những lời thô bạo.
Người quản lý nháy mắt với cấp dưới kiên quyết đưa Bảo Nhi đi.
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang lên khắp cửa kính rồi dần biến mất.
“Tổng giám đốc Tông hôm nay tới, muốn chơi một chút à?” Cố Bắc cười, dáng vẻ luộm thuộm kéo lại cổ áo.
Tông Cảnh Hạo khẽ hất cằm lên, ngạo mạn liếc nhìn anh ta: "Đến địa bàn của ông chủ Cố, tự nhiên cuộc sống nhạt nhẽo sẽ tìm được chút thú vui.
Chẳng lẽ tới đây nói chuyện quốc gia đại sự?"
Cả hai cùng bàn tính, ăn nhịp với nhau.
Cố Bắc khẽ cười.
Tiếng cười vang vọng dưới ánh đèn đầy màu sắc, trong phòng chứa đầy phong tình.
Anh ta bước lại gần hai bước, có vẻ như mọi thứ đã được kiểm soát.
"Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cho Tổng giám đốc Tông chơi vui vẻ hết cỡ.
Nếu không thể làm anh hài lòng, ngày mai tôi sẽ đóng cửa."
Tông Cảnh Hạo muốn thăm dò từ chính miệng anh ta về chuyện anh ta và Văn Thanh có quan hệ lợi ích gì không.
Uy hiếp anh ta chỉ nhận người ủy thác hay còn có ẩn tình khác.
Cố Bắc muốn lên dây cót với anh nhưng con người Tông Cảnh Hạo tự cao tự đại, chưa bao giờ đồng ý thông đồng với anh.
Bây giờ lại chủ động đưa tới cửa, nếu không nắm lấy cơ hội thì thật là ngu ngốc.
Cố Bắc lời thề son sắt, Tông Cảnh Hạo bật cười.
Cố Bắc với tư cách là chủ nhân, tự nhiên lại sắp xếp một bữa tiệc chiêu đãi.
Phòng riêng trên tầng ba vừa rộng rãi vừa yên tĩnh, với một dãy ghế sofa da hình bầu dục màu đen ở giữa, phía trước là một bàn cà phê bằng đá cẩm thạch, rộng và chắc chắn.
Cố Bắc không theo vào, nói nhỏ với quản lý ở cửa, đến mức nói cái gì, mặc dù không nghe thấy nhưng có thể đoán được một hai ba chữ.
Khi anh ta quay bước vào, người phụ nữ đến giao đồ uống đang cầm trên tay hai chai rượu cao cấp cùng đĩa hoa quả đi vào và đặt lên bàn.
Tông Cảnh Hạo bình tĩnh ngồi xuống, liếc nhìn sang bên cạnh.
Thẩm Bồi Xuyên đúng lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm nhau, anh hỏi: "Điện thoại còn pin không?"
Thẩm Bồi Xuyên lập tức hiểu ra, gật đầu nói còn.
Đợi một lúc khi anh nói chuyện với Cố Bắc, nếu có thông tin hữu ích, phải lưu lại để làm bằng chứng.
Cố Bắc bước vào vẫy tay để người phục vụ đi xuống, tự tay mở chai rượu rót vào ly trước mặt.
Khi rót rượu vào ly trước mặt Tông Cảnh Hạo, anh ta tự hào nói: "Hôm nay thật trùng hợp.
Còn là sinh viên đại học, thuần khiết thì khỏi phải nói.
Tôi đang định giữ lại cho mình hưởng thụ, hôm nay tặng cho anh vậy.”
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, quản lý đưa bốn cô gái đẹp bước vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...