Mê Vợ Không Lối Về


Chiếc xe dừng ở biệt thự.

Anh mở cửa xuống xe, lúc này xe của Lý Chiến cũng đã dừng lại, anh nhanh chóng mở cửa xe đuổi theo Tông Cảnh Hạo.
“Anh...”
Cho dù bây giờ quan hệ hai người không còn phù hợp để anh gọi như vậy, nhưng đó là người luôn chăm sóc anh, luôn được anh gọi là anh, nhưng Lý Chiến đã quen như vậy.

Thói quen và tình cảm không hề thay đổi.
Tông Cảnh Hạo dừng bước quay người nhìn thấy Lý Chiến chạy tới.
“Em đợi ở công ty được một lúc rổi, mẹ gọi điện bảo em quay về nên mới tự ý đi tìm anh, em biết anh muốn hỏi gì.” Lý Chiến đưa cho anh một bức thư: “Anh đọc xong sẽ hiểu.”
Sắc mặc Tông Cảnh Hạo trầm ngầm như mặt nước không vui cũng không giận.

Cho dù vậy giờ anh có thể đoán được trong thư viết gì, anh đưa tay cầm lấy lá thư nhưng không mở ra ngay mà nhìn Lý Chiến: “Sau này đừng tới nữa.”
Nói rồi anh lại tiếp tục đi.
“Tại sao?”
Sau khi xem xong thư, Lý Chiến liền biết Trình Dục Tú là mẹ ruột của Tông Cảnh Hạo nhưng không hề biết cái chết của bà do một tay Văn Khuynh gây ra.

Theo anh thấy, thân phận của Lâm Tân Ngôn là một kết thúc đẹp, Văn Khuynh sẽ không nghĩ cách chia rẽ họ, đây là chuyện tốt.
Tông Cảnh Hạo không giải thích vì lỗi lầm của Văn Khuynh không liên quan tới Lý Chiến, anh không muốn trách nhầm người, nhưng cũng không muốn dính dáng tới anh, biểu cảm và ngôn ngữ đều rất quả quyết: “Cậu đi đi.”
“Anh.”
Lý Chiến muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Tông Cảnh Hạo đã đi tới trước cửa dặn dò bảo vệ: “Tôi không muốn có người tới quấy rầy.”
Nói xong anh liền đi vào phòng, Lý Chiến đuổi theo phía sau bị bảo vệ ngăn lại.

Anh vẫn không bỏ cuộc hét gọi Tông Cảnh Hạo: “Thân phận của chị dâu không phải chuyện tốt với chúng ta sao? Như vậy thì ba em sẽ không chia rẽ hai người nữa, tại sao anh và chị phải kiên quyết vạch ranh giới như vậy? Trước đó ba em gây ra không ít sai lầm nhưng bây giờ ông biết sai tồi, hơn nữa còn chịu cú sốc rất lớn, cũng coi như đã trả giá rồi.

Chị dâu không nể tình ba em là người thân của chị ấy sao?”
Tông Cảnh Hạo không hề có ý dừng lại, càng không định trả lời câu hỏi của anh mà rất nhanh đi vào biệt thự đóng cửa lại cắt đứt tầm nhìn của Lý Chiến.

Anh đỏ hoe đôi mắt, rất muốn hỏi rõ nên cố gắng giằng co với bảo vệ: “Các người tránh ra, tôi chỉ vào trong nói với anh ấy mấy câu.”
“Xin lỗi, cậu không thể vào.” Thái độ của bảo vệ rất kia quyết không cho anh vào.

Không có sự dặn dò của Tông Cảnh Hạo, họ sẽ không nơi lỏng, càng không thả người.
Lý Chiến tức giận dậm châm, khổ nỗi anh không thể xông vào chỉ đành đi trước.
Trong phòng, vú Vu nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đi vào không bình tĩnh nổi mà nhìn anh: “Không phải cô chủ nói cậu mời cô ấy và con ăn cơm sao? Sao cậu lại về rồi? Họ đâu?”
Nghe Trang Tử Khâm nói xong, anh liền đoán được tại sao Lâm Tân Ngôn lại bất thường như vậy, vừa sáng cô đã muốn bỏ đi rồi.
Gương mặt anh lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt rất nặng mang theo chút bất lực cùng quẫn bách, giọng điệu rất nhẹ: “Cô ấy rời đi lúc nào?”
Vú Vu nhìn đồng hồ trên tường, trả lời: “Hai ba tiếng rồi.”
“Tôi biết rồi.” Nói rồi, anh đi lên lầu, vú Vu định hỏi Lâm Tân Ngôn và hai đứa trẻ đi đâu rồi, nhưng thấy Tông Cảnh Hạo không vui nên cũng không dám hỏi.
Bà lặng lẽ lui xuống.
Trên tầng hai, Tông Cảnh Hạo mở cửa phòng ngủ ra, căn phòng vẫn giống như lúc sáng, đồ đạc vẫn còn nguyên.

Anh chầm chậm bước tới, cô mang đồ đi, không mang thứ gì mà chỉ mang theo hai đứa bé, thay đổi duy nhất là bàn bên cửa sổ có thêm một đóa hoa.
Anh đứng trước cửa sổ, mở bức thư Lý Chiến đưa, sau khi nghe những lời Trang Tử Khâm nói, anh cũng không mấy tò mò với nội dung của bức thư này.
Chỉ là khi đọc tới đoạn đó...

“Anh, em còn có chuyện muốn nói với anh, em mang thai rồi, con của Tử Ý, em đã đi kiểm tra, là con gái.

Em nói với Tông Khải Phong, em hy vọng nó có thể làm vợ của Cảnh Hạo, em lại nghĩ ích kỷ, em muốn con gái đền bù cho nhà họ Tông thay em.”
Anh mắt của cô dừng lại hàng chữ cuối cùng thật lâu.
Rinh rinh.
Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiện tên: “Vợ”, đó là xưng hô của anh với Lâm Tân Ngôn.
Đây là nội dung của tin nhắn.
Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục đọc,
“Khi đọc được tin nhắn này, chắc anh đã hiểu rõ mọi chuyện, vốn muốn định nói trực tiếp với anh nhưng sau đó em phát hiện ra, em không có dũng khí.”
Trước đây luôn cảm thấy mình có một nội tâm dũng cảm nhưng trong chuyện này em rất nhát gan, yếu đuối, em sợ, em mâu thuẫn, em không dám đối diện với anh.
Xin hãy tha lỗi cho em không từ mà biệt, xin tha thứ cho em đã mang theo cả Tiểu Hi và Tiểu Nhuy.

Em định để chúng bên cạnh anh nhưng em nhận ra em cần chúng hơn, ít ra nhìn thấy chúng em sẽ không đau đớn như vậy.
Nếu như có thể lựa chọn, em hy vọng được sinh ra trong một gia đình bình thường, sinh cho anh rất nhiều, rất nhiều con, sống yên ổn qua ngày.

Nhưng em không thể lựa chọn xuất thân, trên đời này không có nếu như cho em lựa chọn.
Vào ngày tai nạn xe, khi cơn nguy kịch ập đến, mẹ tuyệt vọng đứng trước mặt em, ngăn cản mọi nguy hiểm, chỉ để bảo vệ em và các con, bao nhiêu giấc mơ nửa đêm, luôn thấy mẹ nằm trên người em, nói với em rằng “Ngôn Ngôn chăm sóc anh và bảo vệ các con của anh ấy cho mẹ.” Em sợ mình sẽ thất hứa, không thể đứng bên cạnh em vào lúc này.


Điều duy nhất em có thể làm là chăm sóc các con của chúng ta thật tốt.
Cảnh Hạo, anh muốn làm gì cứ làm, đừng để bản thân mang đầy thù hận và hối hận, đó không phải là điều em muốn nhìn thấy.
Đừng tìm em, đừng để em cảm thấy có lỗi với anh, hy vọng thời gian có thể xóa nhòa tất cả, đợi tất lúc nào đó, không biết là khi nào, anh và em có thể không hẹn mà gặp, anh nhìn em, em nhìn anh, đơn thuần ôm đối phương.
Trước đây luôn cảm thấy tình yêu quá xa vời với em nhưng tới bây giờ em mới ý thức được, hóa ra tình cảm em dành cho anh đã sâu vào trong xương tủy, vừa mới rời đi thôi đã đã nhớ anh tới phát điên, Cảnh Hạo, em yêu anh, rất yêu.
Để chúng ta chờ đợi ngày gặp lại, anh là Tông Cảnh Hạo, em là Lâm Tân Ngôn, anh là anh, không phải bất cứ ai, không vì bắt cứ chuyện gì chỉ là anh và em đơn thuần nhất.
Cuối cùng vẫn là câu rất nhớ, anh có nhớ em không?
Anh cúi đầu, rũ mắt xuống, lặng lẽ đứng đó, lúc này, tấm lưng thẳng tắp bị cơn đau cực lớn cúi xuống, đầu ngón tay khẽ run lên, dường như anh rất muốn gọi điện thoại.
Ngồi trong xe, Lâm Tân Ngôn đã rời thành phố B, đang định tắt điện thoại di động và vứt sim thì đúng lúc này, có cuộc gọi đến, cô nhìn màn hình trên điện thoại di động, trái tim như bị tóm chặt lấy, đau đến không thở nổi.
Cô ngây người hồi lâu, sau đó khi cuộc gọi sắp kết thúc mới nghe máy, cô biết đối phương là ai, nhưng cô không nói trước.
............
Rất lâu rất lâu, bên đầu kia mới vang lên một giọng nói khàn đặc: “Anh sẽ nhớ em.”
Lâm Tân Ngôn dựa vào cửa sổ xe, cắn chặt môi, đôi lông mày nheo lại lộ rõ vẻ bất đắc dĩ và buồn bã, đôi mắt sáng bình thường mờ đi, mũi cô cay xè, một giọt nước mắt trào ra tràn vào khóe miệng.

Mặn, cô mím chặt miệng và không thể kiểm soát được bản thân nữa, cô bịt miệng khóc thảm thiết mặc cho những giọt nước mắt lã chã rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui