Một chiếc là của Thẩm Bồi Xuyên, một chiếc là của Tông Cảnh Hạo.
Lâm Tân Ngôn nhìn vào biệt thự, họ đã trở về.
Cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống, đứng một lúc mới xách túi đi vào.
Vì sợ vệ sĩ lỡ miệng nói ra, cô quay sang liếc anh ta: “Còn nhớ phải nói thế nào không?”
“Hôm nay cô đến cửa hàng quần áo.” Vệ sĩ trả lời.
Lâm Tân Ngôn hài lòng gật đầu, sau đó xốc lại tinh thần đi vào.
Vú Vu đang bận chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, hai đứa bé không có ở phòng khách, có lẽ là đang chơi trong phòng.
Cô thay giày rồi đi thẳng lên lầu, sau đó lấy túi hồ sơ từ trong túi xách ra và đặt vào ngăn kéo dưới cùng.
Cô cất túi xách rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Nhìn trong gương, mặt cô tái nhợt, trông rất bơ phờ.
Để làm mình có sức sống hơn, cô bèn rửa mặt bằng nước ấm, sau mấy lần lặp lại, mặt cô cũng trở nên hồng hào.
Cô lau mặt đi xuống lầu, đèn phòng làm việc đang sáng, chắc họ đang ở trong đó.
Cô vào phòng bếp đứng trước máy pha cà phê, sau đó đổ hạt cà phê vào bình xay cà phê tự động, đồng thời làm như vô tình hỏi: “Họ về hồi nào vậy?”
“Vừa mới về.” Vú Vu đáp.
“Cô tới tiệm quần áo mà sao về muộn thế?” Vú Vu liếc nhìn bụng cô: “Cô mới khỏe hơn một chút, phải chú ý đến cơ thể của mình.”
Lúc ra ngoài Lâm Tân Ngôn đã nói với vú Vu là mình tới tiệm quần áo.
Nên vú Vu mới hỏi như vậy.
Cô cười đáp: “Tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Cô nhón chân lên mở tủ chén để lấy ly cà phê và khay.
Vú Vu lên tiếng: “Để tôi mang lên cho họ, cô nghỉ ngơi đi.”
Lâm Tân Ngôn cười nói: “Không cần, cứ để tôi.”
Cô rót cà phê đã pha vào ly cà phê tinh xảo, sau đó đặt nó lên khay rồi bưng tới phòng làm việc.
Khi đến cửa phòng làm việc, một tay cô bưng khay, tay kia giơ lên định gõ cửa thì giọng của Tô Trạm vang lên từ bên trong.
“Văn Nhàn thật ích kỷ, nếu không muốn thì lúc đó kết hôn làm gì? Vừa muốn tốt cho gia tộc của mình, vừa muốn ở bên người mình thích, vậy nên đã tìm người phụ nữ khác cho chồng mình, chỉ có nhà họ Văn kỳ quái này mới có những người như vậy.”
Cách cánh cửa, Lâm Tân Ngôn cũng có thể nghe ra được sự phẫn nộ và ghê tởm trong lời nói của Tô Trạm.
“Ba cậu cũng thế, sao lại không nói sớm, cứ phải...”
Tô Trạm vừa định nói tiếp, Thẩm Bồi Xuyên lập tức ngăn lại rồi lắc đầu với anh ấy.
Tô Trạm cảm thấy rất bực bội: “Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Văn Khuynh.
Đợi khi người đi điều tra bắt người nọ về, xét hỏi ra Văn Khuynh là chủ mưu, lúc đó nợ mới nợ cũ tính chung một lượt!”
Mặc dù trong số những người phạm tội lúc đó, người chết thì đã chết, người trốn cũng đã trốn, nhưng nếu chúng từng sống ở thành phố B đều có thể điều tra được bối cảnh của một vài người.
Huống hồ quan hệ của bọn anh ở thành phố B rất rộng rãi, muốn điều tra chỉ là vấn đề thời gian.
Ngày hôm nay bọn anh cũng tìm được một manh mối, người đàn ông bắt cóc Lâm Tân Ngôn lúc đó đã chết vì tai nạn giao thông, em họ của gã cũng có nhúng tay vào chuyện này, chỉ là giờ cậu ta đã trốn về nhà cũ, bọn anh đã phái người đi tìm.
Manh mối khác thì bọn anh vẫn đang tiếp tục điều tra.
Loảng xoảng...
Tiếng của thứ gì đó bị vỡ vang lên ngoài cửa, Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên nhìn về phía cửa, Tông Cảnh Hạo đứng trước cửa sổ sát đất nãy giờ cũng từ từ xoay người lại.
Thẩm Bồi Xuyên đi ra mở cửa, Lâm Tân Ngôn đang ngồi xổm dưới sàn nhặt mảnh vỡ của ly cà phê.
Ban nãy mắt cô tối sầm, đầu óc choáng váng, tay không cầm chắc nên đã làm rơi cái khay, cà phê văng ra khắp nơi, váy cô cũng dính đầy vệt đen.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu: “Nghe vú Vu nói các anh đang ở trong phòng, tôi định làm chút đồ uống cho các anh, kết quả bất cẩn làm vỡ rồi.”
Vì quá bối rối nên ngón tay của cô vô tình cắt qua mảnh vỡ sắc bén, ngón tay bị đứt một lỗ nhỏ, máu lập tức chảy ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên đứng gần thấy cô bị thương ở tay thì định đỡ cô, nào ngờ lúc này Tông Cảnh Hạo bước tới nắm lấy tay cô trước Thẩm Bồi Xuyên, sau đó khoác tay qua vai đỡ cô đứng dậy, vết thương vẫn đang rướm máu ra ngoài.
Lâm Tân Ngôn ngẩng lên nhìn anh: “Em càng ngày càng vô dụng, làm gì cũng không xong.”
Anh cụp mắt nhìn ngón tay của cô, hàng mi dày khẽ run lên, giọng anh lạnh lùng: “Vú Vu, lấy hộp thuốc tới đây.”
Vú Vu cầm cây lau nhà và thùng rác đang định quét dọn, nghe Tông Cảnh Hạo nói bèn đặt đồ xuống đất, sau đó vội vàng đi lấy hộp thuốc.
Lâm Tân Ngôn quay sang nhìn vú Vu: “Tôi không sao, không cần lấy hộp thuốc đâu.”
Vết thương nhỏ xíu không cần phải lấy hộp thuốc.
Tông Cảnh Hạo im lặng nhìn cô.
Cô nhìn vào mắt anh, vờ cười như rất thoải mái: “Vết thương nhỏ thôi, không cần khử trùng, cũng không cần khâu, lấy hộp thuốc làm họ chê cười à...”
Cô vừa dứt lời, anh đột nhiên ngậm ngón tay cô vào miệng để cầm máu giúp cô, hai mắt Lâm Tân Ngôn từ từ trợn to lên: “Anh...”
Lưỡi anh đè trên ngón tay cô, cảm giác mềm mại ẩm ướt khiến cô run lên.
Chỗ này có nhiều người đang nhìn, cô phải cố nhẫn nhịn, lông mày nhíu lại như sắp dính vào nhau.
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu sờ mũi rồi kép Tô Trạm nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Vú Vu đang cầm hộp thuốc đứng trong phòng khách, không biết có nên đi qua hay không.
Thẩm Bồi Xuyên bước tới vỗ vai bà ấy: “Không cần vào.”
“Ừm.” Vú Vu cất hộp thuốc về chỗ cũ.
Tại cửa phòng làm việc, Lâm Tân Ngôn nhìn anh, lớp ngụy trang mạnh mẽ của cô sụp đổ ngay chỉ trong nháy mắt, nước mắt lập tức dâng lên, lòng thì rất ấm áp nhưng ngoài mặt lại giả vờ dữ tợn: “Anh làm em mất hết mặt mũi rồi, chắc chắn họ đang chê cười chúng ta.”
Tông Cảnh Hạo không trả lời cô, mà khi thấy vết thương không chảy máy nước mới nhả ra, sau đó im lặng kéo cô vào phòng làm việc, rút khăn giấy lau tay cho cô.
Lâm Tân Ngôn rụt tay thì bị anh nắm chặt: “Đừng nhúc nhích.”
Anh ngước lên nhìn cô, miệng thì đùa cợt: “Cũng đâu có đau, em khóc gì chứ?”
“Ai nói không đau.” Nước mắt cô rơi càng lúc càng nhiều như là bị mất kiểm soát.
Sau khi biết chân tướng, cô sợ phải đối mặt với anh.
Sự quan tâm của anh sẽ chỉ khiến cô khó chịu hơn.
Chẳng biết cô có từ bỏ được hay không.
Bỗng nhiên, cô nhón chân lên ôm cổ anh, sau đó hôn lên môi anh.
Bờ môi của anh lành lạnh nhưng rất mềm, còn vương thoang thoảng mùi máu, tất cả đều là của cô.
Lâm Tân Ngôn sử dụng kỹ thuật hôn không thành thạo để tiếp tục kéo dài nụ hôn này.
Hơi thở cả hai quẩn quanh giữa môi và răng.
Cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt lóng lánh còn đọng trên hàng mi của cô.
Tông Cảnh Hạo nâng má cô, ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, nhỏ giọng dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”
Cô hít mũi, cụp mắt xuống: “Hôn anh một cái mà cần phải đưa ra lý do ư?”
Tông Cảnh Hạo ôm cô ngồi xuống, vòng tay qua eo cô: “Hôm nay em đi đâu vậy? Có phải đã gặp ai đó không?”
Lâm Tân Ngôn dựa vào lòng anh chớp chớp mắt: “Đi tới tiệm quần áo.”
“Hết rồi?” Tông Cảnh Hạo nhướng mày.
Hôm nay anh nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, họ nói cô đã đến bệnh viện làm kiểm tra.
Cô sốt nhẹ nhưng thai nhi phát triển rất tốt, trạng thái của thai nhi cũng ổn định, coi như đây là tin tốt.
Tại sao cô lại nói dối? Chẳng lẽ cô đã gặp Trang Tử Khâm khi đến bệnh viện?
Anh thở nhẹ một hơi rồi áp đầu cô vào lòng mình, tay sờ lên trán cô, cũng may không quá nóng, sau đó chân thành khuyên nhủ: “Em hãy giữ gìn sức khỏe để sinh con của chúng ta ra, đừng suy nghĩ nhiều, cứ mặc cho số phận đi, không ai có thể thay đổi vận mệnh.”
Tông Cảnh Hạo tưởng rằng nguyên nhân khiến cô mất kiểm soát là biết về bệnh tình của Trang Tử Khâm nên mới nói như vậy.
Lâm Tân Ngôn hiểu ý trong lời nói của anh, nhưng cô cũng không giải thích mà ngước lên nhìn anh: “Ngày mai anh có rảnh không, chúng ta đi sửa họ của hai đứa nhỏ lại đi.”
Cô không phải họ Lâm, không thể để hai đứa nhỏ mang họ Lâm theo cô được.
Hơn nữa Tông Cảnh Hạo là ba của chúng, chúng nên theo họ của anh.
Anh rũ mắt: “Hử? Sao lại muốn sửa họ?” Tay anh ôm eo cô siết chặt hơn: “Chúng ta là vợ chồng, theo anh hay theo em cũng thế thôi.”
Lâm Tân Ngôn sợ mình không kiểm soát được cảm xúc bèn vùi mặt vào ngực anh, đè thấp giọng xuống và cô nói thật chậm để người khác nghe thấy bình thường: “Con theo họ cha là truyền thống của nước ta, bọn nhỏ cũng sắp lên tiểu học, em không muốn thân phận của chúng bị người khác phỏng đoán nghị luận.”
Cô nói cũng khá có lý.
Tông Cảnh Hạo suy tư một lúc: “Tông Hi Thần nghe cũng không hay.”
“Anh đặt tên lại cho bọn nhỏ đi, ngày mai em sẽ dẫn chúng đến đồn công an để sửa.” Cô áp mặt vào ngực anh và lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh.
Cô quyến luyến ngửi mùi hương trên người anh.
Sau này...!cô sẽ không còn cơ hội.
Tông Cảnh Hạo cầm lấy bút máy trên bàn, dùng một ngón tay tháo nắp bút ra rồi kéo một tờ giấy 4K qua, ngòi bút chạm xuống mặt giấy trắng ngần, sau đó lẩm bẩm: “Anh họ Tông...”
Chữ của anh cứng cáp mạnh mẽ, cánh điệu hơn thường, anh viết vài chữ trên giấy: “Tên gốc vẫn giữ nguyên, đặt một chữ tên em vào giữa...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...