"Sao mẹ lại không muốn nói?” Đó là con trai ruột của mình mà?
Tiếc nuối biết bao, chua xót biết bao.
Bà mong anh có thể gọi mình một tiếng "mẹ” biết bao.
Khi sinh anh ra, lấy danh nghĩa của vợ chồng Tông Khải Phong và Văn Nhàn, mọi người đều biết anh là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tông, cháu trai bên ngoại duy nhất của nhà họ Văn.
Nếu nói rằng do bà sinh thì lấy thân phận gì?
Khi ấy Văn Nhàn và Tông Khải Phong là vợ chồng hợp pháp, bà được coi là gì?
Con trai bà coi là gì?
Con trai riêng sao?
Không thể, bà không thể để như vậy.
Bà không thể để Tông Cảnh Hạo mang cái danh con riêng.
Sau này anh sẽ thừa kế gia nghiệp nhà họ Tông, có thân phận này thì người khác sẽ đối xử với anh thế nào?
“Hơn nữa nhà họ Tông và nhà họ Văn không thể trở mặt, thật sự vì chuyện này mà thành thì sẽ chỉ khiến hai bên cùng thiệt” Bà nhìn Lâm Tâm Ngôn, bất đắc dĩ nói: “Con nghĩ vì sao mẹ có thể gả được cho Tổng Khải Phong?”
Là bà đã đồng ý điều kiện của Văn Khuynh mới có thể gả vào nhà họ Tông.
“Vì quan hệ của Văn Nhàn nên ông ấy luôn có địch ý rất lớn với mẹ, luôn cảm thấy vì mẹ mà em gái ông mới không được ở bên Tông Khải Phong, cuối cùng còn chết trẻ, cái chết của Văn Nhàn đã tạo thành cú shock rất lớn với ông ấy, ông ấy biết mẹ để tâm tới tổ nghiệp nhà họ Trình nên đã dùng nó để khống chế mẹ”
Văn Khuynh khống chế bà, nếu muốn gả cho Tông Khải Phong thì phải khiến cho sợi Hương Vân của nhà họ Trình biến mất trên đời, mãi mãi không được xuất hiện.
Lâm Tâm Ngôn hiểu, vì sao sợi Hương Vân lại ít như thế, chỉ có một lượng rất ít trên thị trường.
“Trước đây nhà họ Văn không thể khinh thường, bây giờ vẫn vậy, nếu con học được, không dùng thì được, nếu bị phát hiện, mẹ Sợ.
.
” Hai tay bà không tự chủ run lên, quá khứ trước kia giống như mới chỉ xảy ra hôm qua, nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi, cuộc sống mấy năm đó đã tạo thành bóng ma rất lớn trong cuộc đời bà, bà biết thủ đoạn của Văn Khuynh, bà đã nếm trải, bà không muốn Lâm Tần Ngôn lại bị Văn Khuynh để mắt tới.
Càng không thể nhìn cô gặp nguy hiểm.
“Bây giờ vẫn còn kịp, học cũng không sao nhưng tuyệt đối không được để lộ trước mặt người khác.
”
Lâm Tân Ngôn khom người, đặt gối lên chân bà rồi cầm lấy hai tay bà: “Mẹ phải tin Cảnh Hạo, tin con, mặc dù có lẽ sẽ có nguy hiểm nhưng chắc chắn chúng ta có thể vượt qua, vì ở lại bên Cảnh Hạo mà mẹ đã đánh đổi tổ nghiệp của nhà họ Trình, tình thâm này anh ấy không biết nhưng con biết, chúng con cũng có thể vì mẹ mà bảo vệ tổ nghiệp nhà họ Trình, để nó ở lại mãi với thế gian, không bị lãng quên”.
“Đứa bé ngốc” Trình Dục Tú vuốt tóc cô: “Sống đến bây giờ mẹ chỉ hy vọng con và Cảnh Hạo cùng với hai đứa nhỏ được sống tốt”.
Những thứ khác bà đã không còn coi trọng, không điều gì quan trọng hơn người nhà mạnh khoẻ, bình an.
Lâm Tân Ngôn không nói nữa nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm, không thể để tổ nghiệp nhà họ Trình bị mai một như thế, bây giờ cô đã hiểu cách làm của Trình Dục Ôn, cũng không cam lòng tổ nghiệp cứ vậy thất truyền nên mới đưa ra quyết định này.
“Đã muộn lắm rồi, có muốn nghỉ ngơi cùng mẹ không?” Trình Dục Tú nhẹ giọng hỏi.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, nói “vâng”.
Cô cởi áo khoác và giày lên giường, nằm cùng Trình Dục Tú.
Trình Dục Tú đắp chăn cho cô, Lâm Tâm Ngôn nghiêng mặt nhìn bà: “Lần đầu tiên gặp mẹ, con đã cảm thấy mẹ không giống”
Không giống với người thứ ba mà cô từng gặp, quả nhiên là không giống.
Trình Dục Tú đưa tay vén tóc con trước trán cô ra sau tai: “Mẹ vẫn luôn muốn có con gái”
Bây giờ con trai cưới được một người vợ tốt thế này, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà.
Lâm Tâm Ngôn mỉm cười, mặt mày cong cong vô cùng xinh đẹp, cô làm nũng với Trình Dục Tú: “Vậy mẹ coi con là con gái, dành hết sự cưng chiều cho con đi”.
“Dành cho con, cho con hết, mẹ cho con cả Cảnh Hạo nữa” Trình Dục Tú cũng cười, nhưng trong mắt lại là một làn sương mỏng.
“Vì sao con lại là thông gia từ nhỏ của Cảnh Hạo?” Lâm Tâm Ngôn chợt hỏi, cô đã hỏi Trang Tử Khâm một lần nhưng bà không nói, vừa nãy nghe lời Trình Dục Tú cũng không nói tới vì sao ban đầu lại đính ước cuộc hôn nhân này.
“Mẹ cũng không biết, mẹ cũng là biết từ chỗ Tông Khải Phong thôi, mẹ hỏi ông ấy vì sao lại chọn con nhưng ông ấy không nói, mẹ nghĩ có lẽ là do con với Văn Nhàn có quan hệ, có phải ba mẹ con có quen biết với bà ấy hay họ hàng thân thích gì đó không”
Lâm Tân Ngôn trầm tư, ban đầu Trang Tử Khâm mang toàn bộ gia sản gả cho Lâm Quốc An, có thể biết trong nhà không còn ai khác, cô cũng chưa từng nghe Trang Tử Khâm nhắc tới nhà họ Văn.
Trình Dục Tú có chút khó xử, bà chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống, Trình Dục Ôn vừa nhìn là thấu tâm tư bà: “Không phải em muốn gặp hai đứa nhỏ sao, có gì mà khó nói, mẹ đứa bé đã ở đây rồi chẳng phải chỉ cần một câu nói của cô ấy thôi à?”
Trình Dục Tú nhìn Trình Dục Ôn, lông mày khẽ chau lại: “Cảnh Hạo phát hiện thì sao? Quan hệ của em và thằng bé cũng không phải anh không biết”
“Lát nữa để thầy đi đón hai bé, cứ nói là con nhớ các con nên sự phụ đón các bé tới đây, như vậy mẹ có thể gặp rồi”
“Chủ ý này hay đấy, vẫn là cháu dâu thông minh” Trình Dục Ôn cười, ra hiệu bằng ánh mắt cho Trình Dục Tú: “Lần này đã ăn cơm được chưa?”
Trình Dục Tú mím môi cười, trong lòng có chút mong chờ lại có chút vui mừng nho nhỏ, chớp mắt bà đã làm bà nội rồi.
Có lúc cảm giác như đang mơ.
Nhưng cảm giác “ngày tháng yên bình” giờ phút này lại chân thật đến vậy.
Nửa đời trước cuộc đời bà có rất nhiều tiếc nuối, chỉ hy vọng ngày tháng sau này bình thản an lành, không còn long đong.
Ăn sáng xong, khi Trình Dục Ôn chuẩn bị về đón hai bé thì Lâm Tâm Ngôn bước ra: “Em về cùng thầy”
“Không yên tâm về tôi sao?” Trình Dục Ôn quay đầu hỏi.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không phải, em không đi thì sợ thầy không đón được người” Chắc chắn Tông Cảnh Hạo sẽ không đồng ý cứ vậy đưa con cho ông đầu.
Ít nhất gì cô cũng có chút hiểu người đàn ông đó.
Trình Dục Ôn mở cửa xe: “Lên xe đi”
Lâm Tâm Ngôn khom người ngồi vào.
Xe đi qua làn sương sớm trên núi, chậm rãi đi về phía trước.
Vì có sương mù nên xe đi chậm, tới nơi cần chút thời gian, họ xuống xe rồi vẫn vào từ cửa sau.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...