Mê Vợ Không Lối Về

Lâm Tử Lạp đi tới bệnh viện, thấy Hà Khiếu Khiên ngồi ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, hai tay đặt lên trên hai đầu gối, lưng hơi cúi xuống như đang suy nghĩ điều gì.

Ngay cả khi Lâm Tử Lạp đứng ở bên cạnh anh ta, anh ta cũng không phát hiện ra.

"Anh đang suy nghĩ gì đấy?"

Hà Khiếu Khiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tử Lạp thì giấu đi cảm xúc, liếc nhìn vào trong phòng bệnh: “Tâm trạng mẹ em không được tốt lắm."

Trong lòng Lâm Tử Lạp đã có sự chuẩn bị: “Ừ, anh về nghỉ ngơi đi, ở đây có em trông rồi."

Ánh mắt Hà Khiếu Khiên nhìn lướt qua bụng của cô: “Bản thân em cũng cần nghỉ ngơi."

"Yên tâm, em có thể chăm sóc tốt cho mình." Lâm Tử Lạp nhìn anh ta cười thoải mái.

Hà Khiếu Khiên im lặng một lát mới khẽ gật đầu: “Có việc gì thì em hãy gọi anh."

Lâm Tử Lạp đáp một tiếng, Hà Khiếu Khiên đứng lên và đi ra ngoài. Cô mím môi nhìn theo bóng lưng của anh ta. Cho dù cô quen biết anh ta rất lâu nhưng không hề biết gì về anh ta. Bối cảnh gia đình của anh ta thế nào, anh ta còn có người thân gì không, cô gần như hoàn toàn không biết.

Vừa rồi rõ ràng là anh ta có tâm sự, mới suy nghĩ nhập tâm như vậy.

Lúc này, Hà Khiếu Khiên dừng lại và xoay người nhìn Lâm Tử Lạp: “Anh nghe những người phụ nữ nói là có người cho các cô ta tiền, bảo bọn họ nói vậy, thậm chí còn đổ dầu lên trên cửa nhà em."

Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu.

"Ừ, anh, nếu anh có tâm sự gì đều có thể nói với em." Lâm Tử Lạp nhìn anh ta.

Hà Khiếu Khiên khẽ cười: “Anh rất ổn."

Lâm Tử Lạp không hỏi nữa, mỗi người đều có chuyện mà mình không muốn nói với người khác.


Hà Khiếu Khiên đi rồi, cô không vào phòng ngay, mà đang suy nghĩ, là ai bỏ tiền sai khiến những người đó?

Là Lâm Hàn Uyển à? Hay Thẩm Thanh Anh?

Chẳng qua bọn họ đều không biết mình mang thai.

Như vậy…

Cạch!

Bỗng nhiên, trong phòng bệnh vang lên tiếng vỡ đồ, Lâm Tử Lạp lo lắng, vội vàng đẩy cửa ra, lại nhìn thấy có cốc thủy tinh vỡ ở dưới chân Trang Kha Nguyệt. Cô đi tới, cúi người nhặt mảnh thủy tinh trên mặt đất lên: “Mẹ, mẹ muốn uống nước à? Mẹ cứ ngồi đó đi, con dọn sạch chỗ này xong sẽ rót cho mẹ…"

Cô còn chưa nói hết lời bỗng nhiên bị Trang Kha Nguyệt nắm lấy cổ tay, vẻ mặt hoảng hốt: “Lạp Lạp."

Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, nhìn mẹ: “Sao vậy mẹ?"

Trang Kha Nguyệt hình như cũng rất xoắn xuýt, chỉ là càng nắm chặt lấy tay của Lâm Tử Lạp: “Con… đừng giữ lại đứa con trong bụng được không?"

Bây giờ mới có, về sau sinh ra mà không có ba, nhỡ ra lại là một đứa trẻ tóc vàng mắt xanh, người khác sẽ đối xử với bọn họ thế nào?

Lâm Tử Lạp biết Trang Kha Nguyệt bị kích thích nhưng không ngờ bà lại nhắc lại chuyện cũ.

"Mẹ…"

Trang Kha Nguyệt thả tay cô ra, nhắc lại một câu giống như mất hồn: “Con không muốn, mẹ biết là con không muốn."

Bà ngồi xuống giường bệnh, co người ở đầu giường và có hành động giống như phát điên vậy: “Tân Kỳ không còn, không còn…"


Lâm Tử Lạp kinh ngạc, có phần không thể tin nổi. Bà… bà làm sao vậy?

Lâm Tử Lạp vội vàng đi gọi bác sĩ. Trang Kha Nguyệt không phối hợp, còn có hành vi tự hại mình. Bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho bà.

"Theo phán đoán sơ bộ, bệnh nhân có thể đã mắc phải bệnh tâm thần." Sau khi bác sĩ kiểm tra đã đưa ra phán đoán sơ bộ.

Lâm Tử Lạp lảo đảo, hai tay chống vào ngăn tủ phía sau mới đứng vững được: “Sao có thể nghiêm trọng như vậy?"

"Có phải trước đây mẹ cô từng bị chấn thương tâm lý? Thật ra, điều này cũng không phải do một lần kích thích gây ra, mà do trong lòng bị áp lực quá lâu, sau khi phát ra mới dẫn tới tình trạng này."

Môi Lâm Tử Lạp run lên. Sau khi mẹ bị Lâm Viên Trung đưa đi nước ngoài thì chưa từng cười, trong lòng nhất định đã bị tổn thương. Sau đó em trai sinh ra lại mắc chứng bệnh tự kỷ. Tiếp sau đó, em trai chết, cô mang thai, mỗi chuyện đều có đả kích không nhỏ đối với bà.

Kích thích lần này chính là cọng rơm cuối cùng đè ngã bà.

Sức chịu đựng của bà đã đến cực hạn, chỉ cần động nhẹ tới dây cung yếu đuối trong lòng bà, bà sẽ hoàn toàn không khống chế được nữa.

"Phải… phải chữa trị thế nào?" Lâm Tử Lạp lắp bắp, chỉ là đang cố chịu đựng.

Bác sĩ thở dài: “Bệnh tâm thần không dễ chữa đâu. Không phải cô có quen biết với bác sĩ Hà sao? Anh ta chính là bác sĩ tâm lý, tôi nghĩ chắc hẳn anh ta có thể giúp được cô."

Lâm Tử Lạp nghĩ đến biểu hiện của Hà Khiếu Khiên trước đó. Lẽ nào anh ta đã phát hiện ra được điều gì, chỉ là không tiện mở miệng nói với cô?

"Tôi kiến nghị nên chuyển mẹ cô sang khoa tâm thần."

Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu nói rõ.


Sau khi tiễn bác sĩ đi rồi, Lâm Tử Lạp dọn dẹp trên mặt đất. Cô thấy Trang Kha Nguyệt từ cào rách mặt mình mà đau lòng gần như không thể thở được.

Trong đầu cô vẫn nhớ tới dáng vẻ điên cuồng, thậm chí tự hại mình của bà.

Cùng ngày hôm đó, Trang Kha Nguyệt được chuyển tới khoa tâm thần. Bởi vì tâm trạng của người bị mắc bệnh tâm thần không ổn định, sẽ tự làm hại mình, cũng sẽ vô thức làm hại tới người khác, cho dù là người thân cũng chỉ có thể vào thăm trong thời gian quy định, gần như là trị liệu cách ly với bên ngoài.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lâm Tử Lạp thu dọn đồ của Trang Kha Nguyệt và mình rồi trả phòng.

Bởi vì thứ trên cửa nên chủ thuê nhà không trả lại tiền thế chấp.

Tiền thuốc men của Trang Kha Nguyệt đều do Hà Khiếu Khiên ứng ra giúp cô.

Cô cảm giác mình nợ Hà Khiếu Khiên càng lúc càng nhiều.

Trong lúc cô mải suy nghĩ, xe đã dừng lại ở biệt thự, cô cầm túi, trả tiền và xuống xe.

Cô đứng ở cửa biệt thự có hơi hoảng hốt, không ngờ mình phải tạm thời ở lại chỗ này.

Lúc cô muốn vào nhà, một chiếc xe con lái vào. Cô ở đây không lâu nhưng vẫn nhận ra được chiếc xe của Tông Triển Bạch, cô lại đứng đó không nhúc nhích.

Tông Triển Bạch bước từ trên xe xuống, nhìn Lâm Tử Lạp đứng ở đó thì lạnh lùng hỏi: “Cô đã đi đâu?"

Anh tới bệnh viện, người ta nói cô đã rời khỏi bệnh viện. Cô đã làm gì suốt nửa ngày?

Lâm Tử Lạp không giải thích. Chuyện của Trang Kha Nguyệt đã sớm làm cho cô thấy mệt mỏi rồi.

Cô thản nhiên nói: “Có việc."

Tông Triển Bạch nhíu mày. Thái độ của cô như vậy là sao?

Anh bước nhanh qua…

Trong lúc hốt hoảng, anh xông qua với vẻ mặt tức giận lại biến thành thật nhiều bóng người chồng lên nhau, đầu óc Lâm Tử Lạp dần dần mơ hồ, trước mắt tối sầm và cô mất đi ý thức.


Động tác của Tông Triển Bạch rất nhanh. Vào giây phút cô sắp ngã xuống đất, anh đã đỡ được cô.

Thắt lưng của cô nhỏ nhắn, không nhìn ra được là người đang mang thai. Cơ thể cô rất mềm mại, vừa tiếp xúc gần như vậy, cảm giác quen thuộc tự nhiên lại dâng lên trong lòng.

Tông Triển Bạch nhíu mày. Cảm giác này thật vi diệu, muốn nói cũng không thể nói rõ được.

Rõ ràng mình mới quen biết không lâu, tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như thế chứ?

Anh còn không kịp cẩn thận cân nhắc thì có hai người đi tới cửa. Một người là Quang Kình, một người khác là Tần Lộ Khiết.

Hai người đều sửng sốt khi nhìn thấy Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp.

Đặc biệt Tần Lộ Khiết, nếu không phải đối mặt với Tông Triển Bạch, sợ rằng cô ra đã tức giận mà nhảy cẫng lên rồi.

Trong lòng cô ta muốn phát điên!

"Bạch … cô ta…"

Tông Triển Bạch ôm lấy Lâm Tử Lạp, xoay người đi vào nhà. Quang Kình liếc nhìn Tần Lộ Khiết còn đứng nguyên tại chỗ: “Dù sao tổng giám đốc Tông cũng đã cưới cô Lâm, cho dù không yêu cô ấy nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là vợ chồng, không thể nhìn thấy cô ấy ngất xỉu lại mặc kệ chứ?"

Tần Lộ Khiết cười lạnh: “Đang yên đang làm làm sao có thể ngất xỉu được. Còn không phải là cố ý dụ dỗ sao?"

Quang Kình còn chưa kịp đáp lại, Tần Lộ Khiết đã nói thêm một câu: “Cô ta không đau không ốm, đang yên đang lành lại ngất xỉu mà anh không thấy kỳ lạ sao?"

Câu này thật ra cũng đúng.

So với Lâm Tử Lạp, Quang Kình tin tưởng Tần Lộ Khiết hơn. Dù sao bọn họ đã quen biết lâu, còn hợp tác trong công việc.

Cho dù Lâm Tử Lạp cũng xem như là người phụ nữ bất hạnh, nhưng tóm lại vẫn có người thân, không như Tần Lộ Khiết chỉ cô đơn một mình, nhiều năm vẫn luôn đi theo Tông Triển Bạch như vậy. Trong lòng anh ta dĩ nhiên có nghiêng về phía cô ta hơn.

Tông Triển Bạch bế Lâm Tử Lạp vào nhà và đặt cô lên trên giường. Khi anh muốn đứng dậy, bỗng nhiên bị Lâm Tử Lạp nắm lấy cổ áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui