Tôi và Tần Nhã đang yêu nhau.
”
Khi ăn sáng, mọi người vừa tới nhà ăn, Tô Trạm đã kéo Tần Nhã vào lòng tuyên bố.
Tần Nhã không quen với hành động thân mật như vậy của anh, ngọ nguậy trong lòng anh vài lần, Tô Trạm cúi người nhỏ giọng cảnh cáo cô: “Không muốn bị nhìn ra manh mối thì ngoan ngoãn một chút.
”
Bất đắc dĩ, Tần Nhã chỉ đành ra vẻ “ân ái” với Tô Trạm.
“Chậc chậc.
” Thẩm Bồi Xuyên tặc lưỡi: “Tiến triển thần tốc đấy.
”
Tối qua khi uống rượu, Tần Nhã còn rất bài xích Tô Trạm tới gần, qua một đêm đã trở thành đối tượng yêu đương cuồng nhiệt rồi?
Lừa quỷ ư?
Thẩm Bồi Xuyên mang thái độ hoài nghi, Tông Cảnh Hạo chỉ nghe Lâm Tân Ngôn kể lại cũng biết Tô Trạm đang diễn trò.
Chỉ là anh lười đi vạch trần anh ấy.
Anh bế Lâm Nhuỵ Hi ngồi vào bàn rồi đút cho con gái ăn.
Đối với chuyện của họ, anh hoàn toàn không quan tâm.
Một lòng lo cho con gái.
Thẩm Bồi Xuyên cũng nhìn thấu nhưng không nói ra, ngồi trước bàn nhìn Tông Cảnh Hạo dịu dàng đút cho con gái ăn, không tự chủ giật giật khoé môi, khi Lâm Nhuỵ Hi chưa xuất hiện, anh ấy chưa từng thấy vẻ nhu hoà thế này trên mặt Tông Cảnh Hạo.
Đầy tớ của con gái?
Bây giờ câu nói này vô cùng chuẩn xác với Tông Cảnh Hạo.
“Tiểu Nhuỵ.
” Thẩm Bồi Xuyên cầm một quả trứng luộc: “Chú bóc vỏ giúp cháu nhé?”
Lâm Nhuỵ Hi lắc đầu, dựa vào lòng Tông Cảnh Hạo: “Không muốn, ba sẽ bóc cho cháu.
”
Thẩm Bồi Xuyên chớp chớp mắt, anh cảm thấy sau một đêm mình đã bị vứt bỏ, Tông Cảnh Hạo có vợ con, một nhà bốn người, con gái xinh xắn đáng yêu, con trai thông minh lanh lợi, vợ cũng xinh đẹp, còn nhỏ hơn cậu ấy không ít, có thể coi là cô vợ nhỏ xinh đẹp.
Bây giờ đến Tô Trạm “cậu chủ ăn chơi” cũng đường hoàng yêu đương, chỉ mình anh vẫn “cô đơn lẻ bóng”.
Anh bị vứt bỏ rồi sao?
Anh ngồi sát vào Lâm Hi Thần, ở đây chỉ có họ là hai người đàn ông không có phụ nữ.
Lâm Hi Thần cũng không hiểu vì sao chú ấy lại tới gần mình, đặt quả trứng luộc mình đã bóc vỏ xong vào đĩa của chú.
“Chú Thẩm ăn đi.
”
Khuôn mặt cương ngạnh của Thẩm Bồi Xuyên hiếm khi xuất hiện một tia ấm áp, thì ra không phải anh bị vứt bỏ, vẫn còn có người quan tâm anh đây này.
Anh cầm lên cắn một miếng: “Cảm ơn Tiểu Hi.
”
Lâm Nhuỵ Hi nhìn anh ấy, cười cười nói không cần: “Cháu chỉ cảm thấy chú một mình thật đáng thương.
”
Thẩm Bồi Xuyên: “…”
Thoáng chốc trứng luộc trong miệng liền thay đổi mùi vị.
Lâm Tân Ngôn cũng mang thái độ nghi ngờ, lòng thầm đánh giá mức độ chân thực trong lời nói này của Tô Trạm.
“Mọi người cho rằng vì sao Tần Nhã lại tới cùng tôi? Là vì chúng tôi đang yêu nhau, tôi mới đưa cô ấy đi cùng, tôi thấy hôm nay nắng xuân rực rỡ, trời trong gió nhẹ, là một ngày tốt nên đã chọn ngày hôm nay để nói với mọi người quan hệ của tôi và Tần Nhã.
”
Tô Trạm nói năng hùng hồn, khí thế tăng lên.
Anh ấy đã nói như vậy rồi Lâm Tân Ngôn cũng không tiện nhiều lời, tục ngữ có câu ‘Phá mười ngôi chùa cũng không phá một đôi uyên ương’, vì vậy cô chỉ nói một câu: “Nếu hai người đã quyết định thì hãy quên chuyện trước kia đi mà đối xử với Tần Nhã cho tốt.
”
Tần Nhã lập tức cảm thấy khó xử, cúi đầu nói: “Chị Lâm, em… không phải em cố ý giấu chị…”
“Không sao, thời gian không còn sớm nữa, ăn sáng trước đã.
”
Cô sẽ không trách Tần Nhã vì cô ấy đã là người trưởng thành, chắc chắn biết mình đang làm gì, cô lo lắng, chỉ sợ Tô Trạm làm tổn thương cô ấy.
Dù sao hai người mới quen nhau chưa lâu, Tô Trạm miệng lưỡi trơn tru, chỉ sợ Tần Nhã chịu thiệt.
Tần Nhã đập vào tay Tô Trạm rồi tới trước mặt Lâm Tân Ngôn: “Chị Lâm.
”
Lâm Tân Ngôn ôm vai Tần Nhã rồi cùng ngồi trước bàn ăn để cô ấy không cần có gánh nặng tâm lý, chuyện tình cảm cứ nghe theo trái tim là được.
Tần Nhã không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Tân Ngôn, cô chột dạ.
Vì cô và Tô Trạm căn bản không yêu nhau.
Tông Cảnh Hạo cầm tay Lâm Tân Ngôn dưới gầm bàn, lòng bàn tay nắm chặt: “Người đều có số.
”
Anh không hy vọng Lâm Tân Ngôn vì chuyện của người khác mà quá lo lắng.
Anh đặt ly sữa bò nguyên chất trước mặt cô: “Uống đi.
”
Lâm Tân Ngôn hiểu ý anh, không phải cô muốn can thiệp, chỉ là xét về quan hệ của mình và Tần Nhã nên cô thay cô ấy suy nghĩ một chút mà thôi, cô cầm cốc sữa lên uống.
“Mami.
” Lâm Nhuỵ Hi đưa quả trứng Tông Cảnh Hạo đã bóc vỏ cho mình cho Lâm Tân Ngôn: “Mẹ ăn cái này đi.
”
Cô gái nhỏ nâng bàn tay bé xinh lên, trong tay cầm một “quả bóng trắng” đưa tới bên miệng Lâm Tân Ngôn.
Là một đứa bé có hiếu.
Lâm Tân Ngôn hướng về tay con gái rồi cắn một miếng, rõ ràng là vị của trứng gà nhưng không biết vì sao lại cảm thấy mùi vị của trứng gà hôm nay cực kỳ ngon.
Cô xoa đầu con gái, khoé miệng dính lòng đỏ trứng mà không hề hay biết, Tông Cảnh Hạo rút một tờ giấy rồi lau cho cô.
Lâm Tân Ngôn rất không tự nhiên, dù sao cũng có nhiều người như vậy, cô đưa tay muốn tự mình lau nhưng cuối cùng lại đối diện với đôi mắt thâm thuý của Tông Cảnh Hạo.
Nghĩ đến lời anh nói muốn thể hiện “ân ái” ở ngoài nên cô lại rụt bàn tay đã đưa ra về.
Mặc cho anh lau miệng mình, Lâm Nhuỵ Hi rúc vào lòng Tông Cảnh Hạo cười khanh khách, bé vô cùng thích ba mẹ như vậy.
Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Tô Trạm nhìn mà sửng sốt, anh uống “ừng ực” một ngụm sữa bò lớn: “Bồi Xuyên không đưa bạn gái theo mà sáng sớm đã bị ném thức ăn cho chó, cậu bảo cậu ấy làm sao chịu nổi, từng này tuổi rồi vẫn chưa từng yêu ai.
”
Nói xong chính anh ấy cũng tự buồn cười.
Thẩm Bồi Xuyên ghét bỏ nhìn anh ấy, ăn xong miếng trứng cuối cùng rồi đứng dậy.
Lâm Hi Thần cũng đứng lên: “Con cũng ăn xong rồi.
”
“Nào, chú dắt cháu.
” Thẩm Bồi Xuyên càng ngày càng cảm thấy mình và nhóc con này chung đường.
Họ đi tới cửa thì gặp Bạch Dận Ninh đang đi về phía này.
Thẩm Bồi Xuyên dừng bước: “Sao anh Bạch lại tới đây?”
“Tôi tới tìm cô Lâm.
” Trên mặt Bạch Dận Ninh lại mang theo nụ cười hời hợt đó.
Thẩm Bồi Xuyên cũng cười: “Bây giờ cô ấy đang ăn sáng, hay là anh Bạch đợi ở đây một chút?”
“Được.
” Bạch Dận Ninh không hề để ý.
Ánh mắt anh ta dừng trên người Lâm Hi Thần, cậu nhóc nhìn không lớn nhưng lại vô cùng khôi ngô, đôi mắt và khuôn mặt như đúc ra từ một khuôn với Tông Cảnh Hạo, giống nhau như đúc.
“Cháu là Tiểu Hi?” Bạch Dận Ninh cười hỏi.
Lâm Hi Thần lịch sự đáp: “Vâng, cháu là Lâm Hi Thần, chú có thể gọi cháu là Tiểu Hi.
”
Bạch Dận Ninh sững sờ, Lâm Hi Thần?
Mang họ mẹ?
Đừng nói gia tộc lớn như nhà họ Tông, cho dù là gia đình bình thường, con cũng không theo họ mẹ chứ đừng nói còn là bé trai.
Anh ta cảm nhận được sự không bình thường ở đây.
Thú vị.
Nụ cười trên mặt Bạch Dận Ninh dần lan ra, rạng rỡ mà thân thiết: “Tên cháu rất êm tai, Hi Thần, khởi đầu mới, vạn sự đổi mới, cái gọi là sự tinh tuý nhất của một ngày ở buổi sáng đây mà, ba cháu đặt cho cháu sao?”
“Không, là mami cháu đặt.
” Lâm Hi Thần đáp.
Bé hoàn toàn không hề phát hiện ra mưu kế của anh ta.
Anh ta luôn cười như vậy nên người khác không cảm nhận được anh ta là người xấu.
Lòng phòng bị của Lâm Hi Thần giảm xuống.
“Ồ, mami cháu rất lợi hại…”
Khi nói, anh ta đã nhìn thấy Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo đang đi ra.
“Hôm nay tôi đưa cô đi gặp một người thợ.
”
“Được.
” Lâm Tân Ngôn thoải mái đồng ý: “Vậy anh đợi tôi một lát.
”
Cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe anh nói: “Anh đi cùng em.
”
Tên Bạch Dận Ninh này vô cùng nhiệt tình với Lâm Tân Ngôn, điều này khiến Tông Cảnh Hạo rất không thích.
Để anh ta đi riêng với Lâm Tân Ngôn?
Trừ khi anh bị điên.
“Hai đứa bé phải làm sao?” Lâm Tân Ngôn trừng lớn mắt, ngạc nhiên vì Tông Cảnh Hạo sẽ đi cùng mình.
“Đưa theo.
” Để hai con ở lại anh không yên lòng, nhất định phải đưa theo bên mình mới có thể an tâm.
Lâm Tân Ngôn cũng hiểu một chút về tính cách Tông Cảnh Hạo, anh đã quyết định thì e là cô cũng khó mà thay đổi.
“Xa không? Hôm nay có thể quay lại không?” Lâm Tân Ngôn hỏi, nếu xa thì cô cần chuẩn bị ít đồ dùng sinh hoạt cho con.
“Bây giờ xuất phát thì hôm nay kịp về.
” Bạch Dận Ninh trả lời, khi nói ánh mắt anh ta lại nhìn Tông Cảnh Hạo: “Tổng giám đốc Tông không yên lòng về tôi sao?”
Tông Cảnh Hạo cười lạnh một tiếng, giọng nói không cao không thấp nhưng đủ khiến người khác sợ hãi, tay anh ôm lấy vai Lâm Tân Ngôn: “Trước nay tôi không hề coi tổng giám đốc Bạch là đối thủ.
”
Ngụ ý anh ta vẫn chưa đủ tư cách.
Bạch Dận Ninh cũng không giận, mỉm cười hoà ái dễ gần: “Vậy tôi đợi ở ngoài.
”
Anh nâng tay lên để Cao Nguyên đẩy anh ta ra ngoài.
“Anh ta là ai vậy?” Tô Trạm tới bên Thẩm Bồi Xuyên rồi hỏi.
“Người bản địa của thành phố Bạch.
”
Thẩm Bồi Xuyên nói qua loa.
“Không đơn giản, một người thọt có thể khiến người khác tín phục, chắc chắn có chút tài năng.
” Tô Trạm xoa cầm, thu hồi tầm mắt nhìn Bạch Dận Ninh rồi quay đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Vừa nãy nói ra ngoài là muốn đi đâu vậy?”
“Một người thợ biết chế tạo sợi Hương Vân.
”
“Woa, sợi Hương Vân?” Tần Nhã ở bên nghe thấy từ này, kích động suýt nữa thì nhảy lên.
Tô Trạm ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Thứ này rất quý gì? Sao tôi chưa từng nghe tới nhỉ?”
Tần Nhã khinh thường nhìn anh ấy: “Anh thì biết cái gì?”
Tô Trạm: “…”
“Tôi…”
Tần Nhã không nghe lời anh ấy nói, nhấc chân rời đi, thu dọn đơn giản một chút cùng Lâm Tân Ngôn sau đó đoàn ngoài ra cửa khách sạn.
Tất cả mọi người đều đi, họ đi ba xe, phía trước là hai chiếc xe của Bạch Dận Ninh dẫn đường.
Xe càng đi càng tới nơi hẻo lánh, theo đó con đường cũng gập ghềnh hơn.
Sau khi xe đi vào một thôn trang nhỏ có phong cảnh tươi đẹp, Lâm Tân Ngôn lập tức bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn.
Đây là một thôn nhỏ toạ lạc giữa dòng sông và dãy núi, nhà cửa có tạo hình đặc biệt chiếu sáng cùng dãy núi, những vườn nho liên tiếp nhau rải rác trên khắp sườn núi hướng về phía mặt trời, sau khi xe đi vào thôn, một mùi hương hỗn hợp của bùn đất và nho Diệp Thanh Hương quyện vào nhau bay tới.
Xe tiếp tục đi vào, xung quanh là các kiến trúc cổ xưa đặc sắc của các dân tộc giàu có, nhà gỗ nhỏ, thôn trang nhỏ với các vườn nho liên mất bất tuyệt nối liền vẫn giữ được nét Trung cổ hoàn chỉnh, trước cửa mỗi nhà đều treo một giỏ trúc hái nho cùng kéo làm vườn…
Không khí này khiến Lâm Nhuỵ Hi vui vẻ, đập vào cửa sổ xe: “Woa, có cây nho kìa, nhiều quá, nếu là mùa hạ thì chắc chắn sẽ có đầy nho…”
Lúc này xe Bạch Dận Ninh đã dừng lại, xe của họ cũng dừng theo.
Mọi người đều lục tục xuống xe.
Bạch Dận Ninh chỉ vào thôn cách đó không xa: “Chính là đây, có điều xe không vào được trong nên phải đi bộ.
”
“Môi trường ở đây thật tốt, cho dù đi bộ cũng không thấy mệt.
” Tần Nhã cũng rất thích hoàn cảnh môi trường ở đây.
Bây giờ vẫn còn thôn trong lành, không bị ô nhiễm bụi bẩn như thế này thật sự rất hiếm.
“Vậy đi thôi.
” Bạch Dận Ninh vẫn đi trước dẫn đường.
Tông Cảnh Hạo nhìn bốn phía, xác định là một làng nhỏ thì mới ôm vai Lâm Tân Ngôn, nói: “Đi.
”
“Ừm.
”
Khoảng nửa tiếng sau họ đi vào thôn làng đó, người trong thôn không nhiều, thi thoảng sẽ gặp một hai người thì cũng là người đã có tuổi, không nhìn thấy người trẻ.
“Chính là ngôi nhà đó.
” Bạch Dận Ninh chỉ vào một căn nhà gỗ xây ở đầu cầu, bên dưới là một dòng sông trong vắt.
Dùng nhánh cây đều đều để làm hàng rào, không có cửa, trong sân là một căn nhà gỗ hai tầng, bên phải có ghế trúc, một người già ở đó, trong tay là giỏ trúc được bện bằng mảnh nhỏ sợi trúc, nghe thấy tiếng động ông ấy ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên trán rất sâu, đôi mắt thâm thuý dừng trên người Tông Cảnh Hạo.
Ông lão bỏ công việc trong tay xuống rồi đứng dậy.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...