Cô ta đã từ bỏ việc trả thù, nhưng cũng không muốn làm cho Quan Kình cảm thấy tốt hơn.
Trái tim của người đàn ông này, cô không thể sưởi ấm được.
Lòng trung thành của anh ta đã khắc sâu vào trong xương cốt rồi.
Cô ta đứng ở cổng lên máy bay, nhìn bầu trời qua tấm kính trong sảnh, đây là lần cuối cùng cô ta ngắm mây trong thành phố này: “Quan Kình, anh lừa dối tôi, tôi cũng muốn tặng cho anh chút quà, anh có thích không?”
Quan Kình siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Lừa gạt người ta thì cô có được cảm giác thành tựu sao?”
Cố Huệ Nguyên bật cười, “ừ” một tiếng, rất nhanh sau đó, tiếng cười của cô ta ngừng lại: “Quan Kình, anh lừa tôi, tôi cũng lợi dụng anh. Chúng ta hòa nhau, sau này tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Cô ta hít sâu một hơi: “Trước khi đi, tôi muốn nói với anh một chuyện, tôi đang mang thai.”
“Con mẹ nó cô lại định lừa tôi à, nói đi, cô lại muốn làm gì?”
Cố Huệ Nguyên trầm ngâm một lúc, cười nói: “Tôi chỉ muốn chọc tức anh thôi.”
“Cố Huệ Nguyên!”
Quan Kình cáu kỉnh.
Nghe thấy giọng nói tức giận của anh, cô ta mỉm cười: “Quan Kình, tạm biệt.”
Nói xong cô ta cúp máy, đồng thời cũng tắt máy luôn, không chút do dự mà kéo vali bước vào cửa, lên máy bay.
Tạm biệt Quan Kình, tạm biệt tất cả mọi thứ.
Cũng nên kết thúc rồi, như Quan Kình đã nói, cô ta nên sống cuộc sống của riêng mình thôi.
Vì vậy, cô ta đã buông bỏ mọi thứ, bao gồm cả Quan Kình.
Quan Kình gọi lại ngay lập tức, nhưng những gì nghe được là: “Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã bị tắt, vui lòng gọi lại sau. Sorry…”
Quan Kình cúp máy, người phụ nữ này tắt máy sao?
Không muốn cũng phải đi tìm cô ta.
“Anh xem thử nhé, tôi đi trước.” Nói xong, Quan Kình lập tức chạy ra ngoài.
Thẩm Bồi Xuyên đứng đờ người tại chỗ mất hai giây, vậy đó, cuối cùng anh là người thu dọn tất cả.
Bệnh viện.
Khi Tông Triển Bạch trở lại bệnh viện, nhìn thấy trong phòng có một bó hoa trên bàn, anh cau mày hỏi: “Hoa này ở đâu ra vậy ạ?””
Lâm Tử Lạp đã ngủ thiếp đi, Trang Kha Nguyệt trả lời: “Của một cô gái đến thăm Ngôn.”
“Tên là gì?” Tông Triển Bạch hỏi lại.
Trang Kha Nguyệt suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Mẹ không biết…”
Lâm Tử Lạp đang ngủ, mơ màng nghe có người nói chuyện, chậm rãi mở mắt ra, Tông Triển Bạch đi tới bên giường nói nhỏ: “Tỉnh rồi hả?”
Lâm Tử Lạp dụi dụi mắt, cô vốn ngủ giấc rất nông: “Sao anh đã về rồi?”
Tông Triển Bạch không trả lời cô mà trực tiếp hỏi: “Em có gặp Cố Huệ Nguyên không?”
Sao anh ấy biết sớm như vậy?
Lâm Tử Lạp ngồi dậy: “Anh trở về là để hỏi em chuyện này sao? Hơn nữa, làm sao mà anh biết được?”
Tông Triển Bạch kể cho cô nghe chuyện của Cố Huệ Nguyên và Quan Kình.
Cứ coi như nói chuyện phiếm, cho cô đỡ chán, ở trong phòng cả ngày, anh biết cô chán rồi.
Sau khi nghe Tông Triển Bạch nói, Lâm Tử Lạp mở to hai mắt, sững sờ, thật lâu sau mới hoàn hồn: “Quan Kình và cô ấy?”
Tông Triển Bạch vươn tay vén một lọn tóc ra sau tai cô: “Ngạc nhiên vậy sao?”
Lâm Tử Lạp gật đầu, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nói ra suy nghĩ của mình: “Cho dù muốn trả thù, cô ấy cũng không cần phải hy sinh bản thân mình thế.”
Cố Huệ Nguyên dùng bản thân làm mồi nhử, cô thật sự không thể hiểu nổi, thật ra cô ta có thể tìm một người phụ nữ khác để làm chuyện đó.
Chuyện có thể dùng tiền, sao cô ta lại tự mình làm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...