Người già ấy mà, tư tưởng bảo thủ, nhưng mà giới trẻ hiện nay cũng có không ít người không chấp nhận một cuộc hôn nhân mà không có con cái.
Đứa con là một mắt xích vô cùng quan trọng trong một cuộc hôn nhân.
Hai người có con chung với nhau sẽ càng thêm gắn kết.
“Haizz…”
Thẩm Bồi Xuyên bất giác thở dài.
Tô Trạm nhìn anh chằm chằm: “Cậu sao thế? Cãi nhau với Tang Du hả? Hay là chưa giải quyết được chuyện của cái cô Tống kia?”
“Sao cậu lại cảm thấy đó là chuyện của tôi chứ?” Thẩm Bồi Xuyên đồng tình nhìn anh một cái.
“Nếu không thì cậu thở dài làm cái gì?” Tô Trạm không biết Thẩm Bồi Xuyên đang buồn rầu thay cho mình.
Thẩm Bồi Xuyên không để ý đến anh nữa, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Dù sao thì đợi đến lúc anh nhìn thấy Tần Nhã thì chắc chắn cũng sẽ hiểu ra được mọi chuyện thôi.
Tang Du và vú Vu đang ở trong bếp, trong nhà lại toàn là trưởng bối, nếu như là trẻ con, Trang Kha Nguyệt đã quay trở về, bây giờ còn đang thân thiết với hai đứa nhỏ, bây giờ vẫn còn nói chuyện với hai đứa.
Anh đứng dậy đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra.
“Anh…”
Cô vừa mới định nói anh Xuyên đã về rồi sao thì nhìn thấy Tô Trạm ở bên cạnh anh, cả người bỗng chốc cứng đờ lại, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn Thẩm Bồi Xuyên.
Cô không phải đã nói, không được nói với Tô Trạm cô đang ở đây sao?
Thẩm Bồi Xuyên nhún nhún vai, bày ra bộ dáng mình không liên quan đến việc này: “Anh không nói với cậu ta, là cậu ta cứ nằng nặc đòi về biệt thự ăn tối cùng anh, anh cũng không còn cách nào khác.”
Mối quan hệ của bọn họ, Tần Nhã cũng biết rõ, tình cảm còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, cô dùng lực nắm lấy tay cầm ở cửa: “Anh tưởng rằng em sẽ tin anh sao?”
“Em không tin thì có thể hỏi Tô Trạm, có phải là cậu ta cứ đòi về biệt thự ăn tối cùng anh không?” Thẩm Bồi Xuyên đụng vào người Tô Trạm một cái: “Cậu nói đi, giải thích giúp tôi một chút.”
Tô Trạm còn đang nhìn chằm chằm Tần Nhã, cũng không nói gì.
Trong lòng hiểu được tại sao Thẩm Bồi Xuyên lại gọi anh đến biệt thự.
Anh đang suy nghĩ, tại sao Tần Nhã đến đây lại không nói cho anh biết.
“Em đến bệnh viện rồi sao?” Anh đè nén nội tâm hoảng loạn của bản thân.
Tần Nhã không lên tiếng chối bỏ.
Thẩm Bồi Xuyên biết điều nghiêng người chen vào phòng.
Tô Trạm nắm lấy cổ tay của Tần Nhã, túm chặt lấy cô, kéo cô ra bên đến cái ghế đặt bên ngoài bãi cỏ: “Em nói cho anh biết, tại sao em đến thành phố B mà không nói cho anh?”
“Em muốn đến thăm hai đứa nhỏ, sao, không được hả?” Tần Nhã ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn anh.
“Em đang xem anh là thằng ngốc sao? Nếu như em đến đây thăm hai đứa nhỏ thì cần gì phải giấu anh?” Tô Trạm đè nén sự tức giận trong lòng.
Giận cô giấu diếm mình.
Tần Nhã vẫn không thừa nhận như cũ: “Em không giấu anh, chỉ là vẫn chưa kịp nói cho anh mà thôi.”
Ha ha…
Tô Trạm cười lên một tiếng: “Chúng ta mới gọi điện cách đây không lâu, tính toán thời gian một chút, lúc đó em đã tới thành phố B rồi nhỉ?”
Tần Nhã im lặng một lúc lâu mới nói: “Em muốn cho anh một bất ngờ, không được hả?”
Tô Trạm nhắm mắt lại, đè ép tất cả những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng anh, ngồi xuống một chiếc ghế khác, anh suy nghĩ một lúc, hỏi: “Em… Có phải em đã biết cái gì rồi không?”
Anh không tin cái bất ngờ quái quỷ mà cô nói, nếu như muốn cho anh một bất ngờ, thì cô đã làm từ lâu rồi, còn cần Thẩm Bồi Xuyên dẫn dắt anh đến đây sao?
“Em không biết anh đang nói cái gì cả.” Tần Nhã xoay đầu, trốn tránh ánh mắt của Tô Trạm.
Tô Trạm nắm lấy tay cô, đặt tay cô lên tim mình: “Em có phải đã nghe bà nội nói gì đó rồi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...