“Cô từ đâu nhảy ra thế?”
“Anh mới nhảy ra ấy, nghĩ gì mà nhập tâm thế?” Nói xong thư ký liền nhìn vào tờ giấy mà anh ta cầm.
Quan Kình che giấy lại: “Nhìn cái gì? Đi làm việc đi.”
Thư ký liếc anh ta một chút: “Tôi không thèm xem đâu, nhìn vẻ mặt trắng bệch của anh kìa, nhất định là thứ đồ không tốt rồi.”
Quan Kình lập tức sờ mặt: “Sắc mặt tôi khó coi lắm sao?”
Thư ký không trả lời, cầm cốc nước đi về vị trí của mình ngồi.
Quan Kình không tiếp tục hỏi, đi về phía thang máy, anh nhìn bốn phía chung quanh, xác định không có ai mới lách người vào thang máy, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Điện thoại không có người nhận, Quan Kình nghiêm mắt tiếp tục gọi lại.
Gọi đến cuộc thứ ba thì bên kia cũng nhận.
Quan Kình gấp gáp chất vấn: “Cô muốn làm gì?”
“Tức giận như thế làm gì? Tôi đang bơi, không cầm điện thoại, anh hung ác như thế sẽ dọa đến tôi đấy.” Cố Huệ Nguyên khoác khăn tắm màu trắng lên, ngồi xuống ghế: “Vội vàng tìm tôi như vậy là có chuyện gì?”
Quan Kình cắn răng: “Cô làm gì, trong lòng còn không rõ à?”
Cố Huệ Nguyên mỉm cười: “Tôi thật sự không có số, nếu như anh nói đến việc tôi gửi tin nhắn tới cho vợ của ông chủ anh thì tôi thừa nhận là tôi làm, cho nên anh muốn thế nào?”
“Dừng lại!”
“Được, vậy anh hẹn ông chủ của anh đến khách sạn Khải Duyệt gặp tôi, tôi sẽ dừng lại…”
“Cô nằm mơ đi!” Cố Huệ Nguyên còn chưa nói xong, Quan Kình đã nghiêm nghị ngắt lời.
Cố Huệ Nguyên vẩy vẩy tóc: “Anh có thể không đồng ý, cũng có thể tố giác tôi, hành tung mỗi ngày của ông chủ anh, tôi sẽ tiếp tục gửi tin nhắn cho vợ của anh ta, hình như vợ anh ta sắp sinh mà nhỉ? Không biết là có thể chịu được kích động hay không…”
“Cô đủ rồi đấy!” Quan Kình gầm lên: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì à?” Cô ta cười một tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Anh ta hại chết bố tôi, hại em trai tôi ngồi tù, anh bảo tôi muốn làm gì?”
“Những thứ đó đều là do bọn họ gieo gió thì gặp bão!”
“Quan Kình, sao, anh trèo cao được rồi thì không nhận người thân nữa à?”
“Là cô hãm hại tôi…”
“Cho dù tôi có hãm hại anh, nhưng anh ngủ rồi, tôi còn chụp ảnh lại, bên trong chỉ có mặt anh, có bộ dạng người trần của anh, nếu tôi bán cho trang web YY hay là bên truyền thông, xem chừng sẽ có được một món hời, anh cũng có thể nổi tiếng…”
“Cố Huệ Nguyên!” Quan Kình đỏ mặt tía tai, hận không thể bóp chết người phụ nữ này.
Anh ta chẳng hề nghĩ tới, mình tới quán bar uống rượu sẽ bị người ta bỏ thuốc, lên giường với cô ta thì thôi, còn bị cô ta chụp lại ảnh nóng và quay video để uy hiếp anh ta.
Cố Huệ Nguyên vốn muốn tính kế với Tông Triển Bạch, nhưng cô ta thật sự không có cơ hội, chỉ có thể ra tay từ người bên cạnh anh.
Cô chọn mục tiêu là Quan Kình.
Quan Kình chậm rãi nói: “Chúng ta gặp nhau một lần đi.”
“Nhớ tôi à?”
Quan Kình nắm chặt điện thoại: “Bớt nói nhảm đi, gặp tại quán bar lần trước.
“Được.”
Quan Kình cúp điện thoại, nhẹ nhàng mở cửa cầu thang bộ ra, nhìn trước nhìn sau một chút, xác định không có ai đi tới thì liền vào thang máy xuống nhà để xe của công ty, lái xe tới quán bar lần trước.
Cố Huệ Nguyên còn nhanh hơn anh ta, lúc anh ta đến thì cô ta đã ngồi ở đó rồi.
Cô ta mặc một váy bó màu đen, hai chân bắt chéo ngồi trên ghế dài, Quan Kình bước nhanh tới, kéo cổ tay cô ta lôi vào trong một gian phòng.
Cố Huệ Nguyên vuốt ngực anh ta, cười nói: “Gấp như vậy à…”
“Cô chú ý mắt mũi một chút.”
“Trợ lý Quan bây giờ tính là một người chính trực đấy à? Lúc lên giường với tôi mạnh bạo biết bao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...