“Tang Du em thay đổi rồi, em vốn không phải người không biết nói đạo lý như vậy.” Vương Ổn đột nhiên phát hiện dường như anh không hề quen biết cô nữa rồi.
Thường ngày cô chính là cô gái dịu dàng, hơn nữa còn là một cô gái rất đáng yêu tại sao đột nhiên cô lại trở thành như vậy?
Chẳng lẽ yêu một người chính là sẽ không có đạo lý như vậy?
“Cho dù em có thích anh ta đi nữa thì em cũng không thể đánh mất chính mình, thời gian lâu dần anh ta sẽ xem thường em sau đó sẽ không yêu em nữa, rồi vứt bỏ em.” Vương Ổn lo lắng sau này Tang Du sẽ bị tổn thương, tình yêu của cô rất nhỏ bé, tương lai lâu dài sẽ bị Thẩm Bồi Xuyên xem thường.
Tang Du cúi đầu cầm lấy tay Thẩm Bồi Xuyên đan mười ngón tay vào nhau, cô biết Thẩm Bồi Xuyên không phải loại người không có trách nhiệm như vây, cô tin tưởng anh, cũng tin tưởng vào mắt nhìn của mình.
“Nếu không thích tôi sẽ không bỏ ra bất cứ thứ gì, nhưng yêu thì tôi sẽ bỏ ra tất cả, coi như sau này là tôi có nhìn lầm người, bị tổn thương, tôi cũng sẽ chấp nhận.” Tang Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên nhưng lời nói là với Vương Ổn.
Vương Ổn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, tại sao lại không chuẩn bị trước khi chuyện chưa xảy ra? Tại sao nhất định phải toàn tâm toàn ý đi vào một con đường đầy khó khăn? Nhất định không chịu để cho bản thân một con đường lui?”
“Thật ngốc, người ta đều nói đàn bà khi yêu chỉ số thông minh đều là số không, bây giờ anh đã tin.” Nói xong quay đầu bước đi, nhưng đi được hai bước lại dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên cảnh cáo: “Nhất định phải đối tốt với cô ấy, nếu anh không đối xử tốt với cô ây tôi nhất định sẽ không khách khí với anh, không cần biết anh là ai tôi nhất định sẽ đánh anh!”
Nói xong anh ta bước đi.
Thẩm Bồi Xuyên nói to: “Tôi sẽ không để cho anh có cơ hội đánh tôi.”
Vương Ổn dừng chân nhưng không quay đầu lại cũng không nói gì sau đó lần nữa bước đi, bóng lưng cô đơn dần dần biến mất trong bóng đêm.
Tang Du thở dài một cái: “Cũng không biết sau này em có hối hận không, cự tuyệt một người quan tâm mình như vậy.”
Chân mày Thẩm Bồi Xuyên nhíu lại nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Hối hận?”
Tang Du giở vờ nghiêm túc: “Có chút.”
Nghe vậy Thẩm Bồi Xuyên mím môi lại, trong lòng rất không thoải mái, anh không đáng tin như vậy sao?
Nhờ ánh trăng, Tang Du nhìn anh lại phát hiện anh đã hoàn toàn tin là thật.
Cô thở dài một cái: “Anh thật không biết đùa gì cả, em cũng hối hận đã yêu anh.”Nói xong buông tay anh ra xoay người vào phòng.
Thẩm Bồi Xuyên đuổi theo nắm lấy cổ tay cô đem cả người cô ôm vào lòng: “Lời em đã nói sao có thể hối hận? Em không thể làm người không giữ lời.”
Tang Du bị anh ôm rất chặt, ngực bị siết chặt đến sắp không thở nổi, hai chân gần như đã cách khỏi mặt đất, cô ngẩng đầu cố ý đưa môi đến gần cằm anh: “Nếu em hối hận anh có thể làm gì được em?”
Tròng mắt Thẩm Bồi Xuyên sâu thẳm như cái giếng không đáy không chớp nhìn cô gái trước mặt, gò má cô trắng nõn, đôi mắt trong suất lại để lộ sự thành thục không hợp với tuổi tác, đáy mắt kiên cường làm người ta phải đau lòng, anh ta làm sao có thể miễn cưỡng cô được chứ?
Anh dần thu hồi lực trên tay lại nhưng cánh tay nhỏ của Tang Du lại quấn lấy cổ anh đưa môi tới gần sâu đậm hôn cánh môi anh.
Ánh mắt Thẩm Bồi Xuyên tràn đầy kinh ngạc, nụ hôn này đến quá bất ngờ làm anh đột nhiên quên đáp trả, hoặc là cũng không biết làm sao đáp lại.
Tang Du cũng không hề nổi giận vì anh không đáp lại, ngược lại càng hôn sâu hơn, cô thích anh như vậy có chút đần có chút ngu còn có chút đơn thuần nữa.
Có thể do Tang Du hôn quá sâu quá nhiệt tình làm người đàn ông đần độn như Thẩm Bồi Xuyên có chút nóng, cũng có chút động lòng, anh ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tang Du không thành thạo hôn cố gắng đáp lại.
Sau hồi lâu, Tang Du chủ động buông anh ra, cánh môi cô như hoa anh đào đỏ trong sương, ẩm ướt lại đỏ thẫm, cô chớp mắt giọng nói khàn khàn: “Em làm sao có thể hối hận, em thích anh như vậy, là tại anh ngốc em nói gì anh cũng tin thật, em chỉ gạt anh thôi, em không hối hận vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn khuôn mặt vừa nhiệt tình vừa chân thành của cô trong lòng giống như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tê dại khẽ run, trái tim giống như không phải của anh, không chịu sự khống chế của anh, không có tiết tấu cũng không có quy luật đập thình thịch.
Anh chớp mắt thấp giọng nói: “Tang Du, anh nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của em, cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
Tang Du vốn tưởng rằng anh sẽ có ‘vẻ mặt tỏ tình’ cho dù là không có cũng nên bày tỏ một chút tình yêu của anh, nhưng mà… Anh lại trịnh trọng cảm ơn sự tín nhiệm của cô?!!
Cô hít hít mũi: “Em đã chuẩn bị muốn khóc, nhưng mà anh lại để cho em muốn cười.”
Mặt Thẩm Bồi Xuyên rất nghiêm túc: “Anh nói không đúng sao?”
Trong lòng anh suy nghĩ là câu nào sai rồi?
Tang Du lắc đầu nói: “Em đâu nói sai đâu, anh nói rất hay, cũng rất tốt, làm em rất cảm động.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...