Mê Vợ Không Lối Về
“Chuyện Cố Bắc đã được Cảnh Hạo giải quyết rồi, cậu cứ nghe lời của tôi đi, đừng quay lại bây giờ, khoảng hai tháng nữa thì cậu quay lại.” Nếu Tống Nhã Hinh thực sự yêu anh ấy, hai tháng vẫn có thể chờ đợi được.
“Tại sao vậy?” Thẩm Bồi Xuyên khó hiểu.
“Dù sao thì, cậu cứ nghe tôi đi, tôi sẽ không làm hại cậu đâu.” Tô Trạm cúp điện thoại.
Thẩm Bồi Xuyên rất bối rối và không hiểu Tô Trạm đang làm cái trò gì, nhưng anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng vấn đề của Cố Bắc đã được giải quyết.
Anh ấy trả lại điện thoại cho Vương Ổn và nói: “Cảm ơn.”
Vương Ổn nhận lại điện thoại, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Nói xong, anh ta xoay người muốn đi, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên: “Anh nói tôi không thích hợp với Tang Du, vậy còn anh thì thích hợp không? Anh lớn hơn cô ấy rất nhiều tuổi, đã sớm ra ngoài xã hội rồi, mà cô ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi…”
“Là tôi thích anh ấy trước, anh ấy lớn hơn tôi thì sao chứ?” Tang Du đứng ở cửa phòng trong.”
Vương Ổn không còn lời nào để nói.
Còn thứ gì có sức thuyết phục hơn câu nói này của Tang Du chứ.
Cô ấy thích Thẩm Bồi Xuyên thì tuổi tác có là gì đâu?
Anh ta mím môi rồi quay người đi ra ngoài.
Tang Du đi vào nhà rồi ngồi trên giường.
Thẩm Bồi Xuyên đóng cửa rồi đứng ở cửa một lúc lâu mới cất bước tới bên Tang Du. Giữa hai người có một khoảng cách, chẳng ai nói gì cả.
Trời dần tối, trong phòng cũng tối theo.
“Tang Du…”
“Đội trưởng Thẩm…”
Hai người nói cùng lúc rồi lại im lặng, Thẩm Bồi Xuyên nói: “Gọi tên anh là được.”
Tang Du cười cười: “Em quên mất, anh không còn là đội trưởng nữa rồi. Anh đói bụng rồi nhỉ, để em đi làm cơm.”
Cô ấy nói xong rồi đứng lên chuẩn bị đi làm đồ ăn, lúc Tang Du đi ngang qua Thẩm Bồi Xuyên thì anh ấy kéo tay cô lại.
Tang Du quay đầu, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
“Em không chê anh già hơn em…”
“Anh không chê em không bố không mẹ thì em cũng không chê anh già.”
Tang Du ngắt lời Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên không để ý tới chuyện này, từ trước tới giờ anh ấy luôn cảm thấy rằng là tuổi của mình không xứng với Tang Du.
“Sao anh lại chê em chứ, anh biết em là người tốt.”
Tang Du cúi đầu, cô nở một nụ cười ngượng ngùng: “Vậy anh thích em không?”
Thẩm Bồi Xuyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh nghĩ là có.”
“…”
Mặc dù hơi cứng nhắc nhưng cô ấy tin rằng Thẩm Bồi Xuyên nói thật.
“Vậy anh đói bụng không?” Tang Du cười rồi hỏi Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên trả lời: “Không đói lắm.”
Tang Du càng thêm buồn cười: “Anh định nắm tay em mãi à?”
Thẩm Bồi Xuyên nhận ra hành động của mình nên hơi ngại ngùng mà buông tay ra. Tang Du nắm ngược lại tay anh ấy: “Em thích anh nắm tay em, nhưng em cũng không muốn anh bị đói. Em đi làm cơm đây, anh nằm một lát đi.”
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay mới bị cô ấy cầm rồi khóe môi không kiềm chế được mà nhếch lên. Anh ấy đứng dậy đi tới chỗ Tang Du thì thấy cô ấy đang thái khoai tây, cô ấy nói: “Đây là hiệu trưởng tự trồng, to không.”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Tang Du ngẩng đầu nhìn anh ấy, mặc dù trên đầu của anh ấy đang bị bao bởi băng gạc nhưng không ảnh hướng tới gương mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...