Tô Trạm ngẩn ra một giây, ngay sau đó hoàn hồn, đuổi theo bế ngang cô lên: “Vết thương trên chân cô còn chưa bình phục hoàn toàn, đứng lên như vậy sẽ tạo ra vết thương khác đấy, tôi ôm cô ra ngoài.”
Cân nặng của cô đã nhẹ hơn trước rất nhiều.
“Tôi không cần anh ôm, buông ra mau!” Tần Nhã giãy giụa, tay đập vào ngực anh.
“Nếu cô không sợ làm cho mọi người lo lắng thì cứ giãy mạnh hơn nữa đi.” Cho dù cô có giãy giụa như thế nào, nói chuyện khó nghe thế nào, Tô Trạm cũng không chịu buông tay.
Đi vào phòng, đóng cửa lại, anh đặt cô ngồi lên giường, không để ý Tô Nhã bài xích đẩy ra, anh vẫn nắm lấy tay cô: “Cô hận tôi cũng được, chán ghét tôi cũng được, thấy tôi phiền phức cũng được, tôi không để ý, tôi quyết định, sau này tôi sẽ không nghe theo em, tôi sẽ theo đuổi em theo cách của tôi, em từ chối là chuyện của em, tôi theo đuổi là chuyện của tôi, tôi không thể khiến em chấp nhận tôi, em cũng không thể thuyết phục tôi buông tha cho em đâu.”
Nước mắt Tần Nhã lại rơi xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy vết năm ngón tay trên mặt anh, cô nghẹn ngào nói: “Anh cho là anh như vậy, tôi có thể tiếp nhận anh lần nữa sao?”
“Tôi không yêu cầu em tiếp nhận tôi, nhưng tôi có quyền theo đuổi người tôi thích, em không thể ngăn cản!”
Tô Trạm nói xong liền đứng lên, sửa sang lại áo đã bị cô xé rách hỗn độn, anh đứng thẳng tắp, cười thật ga lăng: “Giới thiệu với em một chút, tôi họ Tô, tên chỉ có một chữ Trạm, hiện tại đang điều hành một công ty luật sư, không dám cam đoan có thể cho vợ tôi một tương lai giàu sang phú quý, nhưng có thể để em cơm áo không lo, tôi không có ba mẹ, chỉ có bà nội đã già rồi, đây là hoàn cảnh của tôi, tuy rằng không phải rất tốt, nhưng cũng không quá kém cỏi.
Tần Nhã à, tôi thật sự thích em, tôi quyết định, bắt đầu từ giờ khắc này, tôi sẽ theo đuổi em, theo đuổi hạnh phúc là quyền lợi của mỗi người, em có thể từ chối, nhưng không thể bắt tôi không thể theo đuổi em.”
“Em cảm thấy tôi vô sỉ cũng được, không biết xấu hổ cũng thế, tôi đều không sao cả, tôi chỉ kiên trì làm theo điều trái tim mình mong muốn, không muốn mình phải hối hận, cho nên ai cũng không có quyền ép tôi phải từ bỏ lòng nhiệt thành đối với tình yêu.”
Tần Nhã đã không nói nên lời, cô chỉ khóc nấc lên.
Tô Trạm lau nước mắt cho cô: “Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng.”
“Vì sao anh nhất quyết phải ép tôi!” Tần Nhã quát nhẹ.
“Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi chỉ kiên trì đi theo trái tim mình, không ai có thể can thiệp được!” Tô Trạm vuốt ve gương mặt cô, lau đi dòng nước mắt cho cô: “Em khóc như vậy, sẽ làm tôi lầm tưởng rằng em mềm lòng cảm động rồi.”
“Anh cút ra ngoài ngay cho tôi!” Nếu không phải Tần Nhã còn để ý tới hoàn cảnh xung quanh, thì đã vạch trần bộ mặt thật với anh từ lâu rồi
Tô Trạm vẫn không nhúc nhích chỉ nhìn cô: “Tần Nhã…”
“Có phải anh muốn nhìn thấy tôi chết trước mặt anh thì anh mới chịu phải không?” Cô ôm ngực và cảm thấy trái tim mình như thể sắp ngừng đập.
Đau quá, đau quá đi, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.
Tô Trạm không dám quá ép buộc cô, rồi chậm rãi đứng dậy: “Tôi sẽ cho em thời gian.”
Nói xong anh bước ra khỏi phòng, sau khi cánh cửa được khép lại, tiếng khóc bên trong của Tần Nhã dường như càng lớn hơn, bởi vì không còn ai quấy rầy nên bất chấp tất cả, Lâm Tử Lạp đứng ở đầu cầu thang của tầng hai, khẽ thở dài một tiếng khi nhìn thấy Tô Trạm bước ra.
Vừa rồi động tĩnh của bọn họ lớn như vậy nên mọi người ở dưới tầng đều biết, nhưng đều đã quá quen thuộc với cảnh này cho nên không ai đứng ra.
Tông Triển Bạch giữ cô lại: “Đừng nhìn nữa.”
Lâm Tử Lạp theo anh trở về phòng ngủ: “Em muốn hỏi anh một chuyện nhưng anh phải trả lời em thành thật đó.”
“Ừm, em nói đi.”
“Nếu như em không thể sinh con được, liệu anh sẽ vẫn đối xử tốt với em giống như bây giờ hay không?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu nhìn anh.
Tông Triển Bạch nhìn cô chăm chú: “Em đang nói gì vậy?”
Con cũng đã lớn rồi, không cần phải trả lời loại câu hỏi không thực tế này có được không?
Sao hôm nay cô ấy cư xử lạ vậy, sẽ đi hỏi những câu hỏi trẻ con như vậy?
Trẻ con giống như câu hỏi mà rất nhiều cô gái hỏi bạn trai của mình, nếu như cô ấy và mẹ anh ta cùng rơi xuống nước thì nên cứu ai trước.
“Em đang hỏi anh mà, anh cần phải thật lòng trả lời em mới được.” Lâm Tử Lạp kéo cổ áo anh quấn lấy không buông, phải đòi anh đáp lại cho bằng được.
Tông Triển Bạch rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ áo của mình và nói: “Sẽ không đâu, nếu như em không thể sinh được anh vẫn thích em nhưng vẫn có chút tiếc nuối.”
Nếu như hai người yêu nhau ở bên nhau mà không có con thì sẽ là một điều thiếu sót và tiếc nuối, chỉ cần anh nghĩ đến việc thiếu vắng Lâm Huệ Tinh và Lâm Tinh Tuyệt, anh đã không thể chấp nhận nổi rồi.
Lâm Tử Lạp chậm rãi buông tay, đúng vậy, có thể yêu thương lẫn nhau nhưng chắc chắn sẽ có tiếc nuối, sinh con và nuôi dạy nên người là một quá trình mà mỗi cặp vợ chồng nào đều cũng phải trải qua, cũng là một giai đoạn người phụ nữ trở thành người mẹ trong cuộc đời của mình, và người đàn ông cũng trải nghiệm được sự phấn khích khi làm ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...