Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên
Thư viện đại học Nam Thị, ba mặt là cửa sổ thuỷ tinh sát đất, bên ngoài là bãi cỏ xanh và hồ nhân tạo, trên hồ có uyên ương và thiên nga đen đang nhàn nhã bơi.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào làn da chàng trai đến phát sáng, cho dù con ngươi hay là bờ môi cũng mang cảm giác trong suốt, xinh đẹp giống như thần thánh.
Cậu rất nghiêm túc đọc sách, thỉnh thoảng ghi chép trên laptop.
Ân Ân mở cuốn phác họa ra, thỉnh thoảng nhìn cậu, bắt đầu vẽ chân dung của cậu xuống trang giấy.
Khuôn mặt của Cận Bạch Trạch gần như hoàn mỹ, không giống như Lưu Văn Anh, Lưu Văn Anh có vẻ thô kệch, giống như đá ngầm chưa mài giũa, mà Cận Bạch Trạch lại dịu dàng như ngọc.
Cậu phát hiện cô gái ngồi đối diện đang vẽ mình, ngẩng đầu hỏi: “Em vẽ gì vậy?”
Ân Ân vội vàng đóng sách lại: “Không có gì.”
“Chưa được sự đồng ý đã xâm phạm quyền chân dung của anh.”
“Hẹp hòi.”
Cận Bạch Trạch mấp máy môi, gò má trái hiện ra lúm đồng tiền xinh đẹp: “Phải đưa phí bản quyền.”
“Anh muốn bao nhiêu?”
“Em mời anh uống một ly nước chanh.”
“Được, đồng ý.”
Điện thoại trong túi Ân Ân rung lên, cô lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, đi ra ngoài hành lang nghe máy.
Cận Bạch Trạch liếc mắt nhìn qua bản phác họa của cô, đưa tay cầm lên.
Mặc dù cậu biết chưa được sự cho phép của cô đã xem thì rất không lễ phép, nhưng trong lòng dâng lên sự tò mò vô cùng mà trước kia chưa từng có.
Cậu rất muốn biết bình thường cô gái nhỏ này vẽ gì.
Cậu tiện tay lật xem vài trang, có không ít kiến trúc phong cảnh trường học, cô dùng cách vẽ tinh xảo tỉ mỉ thể hiện một cách sinh động như thật trên trang giấy.
Cậu vừa vào đại học đã tham gia tọa đàm của giáo sư nghệ thuật, ấn tượng sâu sắc một câu nói, ý chính của câu ấy là, chỉ có tâm hồn thật sự trong sáng không tì vết mới có thể đạt đến dáng vẻ nguyên thủy nhất của mọi vật trên thế giới, đây mới là khởi đầu của nghệ thuật.
Cận Bạch Trạch xem tranh vẽ của cô, có thể cảm giác được tâm hồn thẳng thắn và trong sáng của cô.
Cận Bạch Trạch đã trải qua thói đời lạnh nhạt mới thật sự cảm nhận được sự trong sáng đáng ngưỡng mộ.
Tầm mắt nhanh chóng rơi vào một bức tranh phác họa chân dung của một người phụ nữ.
Người phụ nữ tóc dài dịu dàng, vẻ mặt nhã nhặn, nhưng khuôn mặt hơi cứng cỏi mạnh mẽ, phía dưới lông mày bên trái có một nốt ruồi nhạt màu, giống với bà chủ của cậu mấy phần.
Nhưng người phụ nữ này rõ ràng lớn tuổi hơn Ân Lưu Tô nhiều.
Cận Bạch Trạch không suy nghĩ nhiều, lại mở một trang khác.
Ân Ân vừa mới đặt bút vẽ trang này, vẽ chân dung cậu đang đọc sách.
Cậu là người đàn ông nhạy cảm tinh tế, có thể cảm nhận được sự miêu tả nghiêm túc và quan sát cẩn thận của cô gái qua từng nét vẽ...!Nhất là ánh mắt của cậu.
Dường như cô có thể nhìn xuyên qua đôi mắt bình tĩnh của cậu, thấy được gợn sóng và lo lắng trong lòng cậu, cho nên đôi mắt kia mới vô cùng sâu thẳm.
Cận Bạch Trạch cẩn thận từng li từng tí đóng bản phác họa lại....
Ân Ân đi xuống phòng nghỉ dưới sảnh lớn thư viện, nhìn thấy người đại diện của anh trai mình —— Tần Tiếu.
Từ khi Tạ Văn Thanh ký hợp đồng với công ty, Tần Tiếu lập tức vào công ty của Tạ Văn Thanh, trở thành người đại diện của anh ấy.
Mặc dù trình độ không cao, nhưng Tần Tiếu ở phương diện giao tiếp xã hội vẫn vô cùng phong phú, làm người trượng nghĩa lại nhiệt tình, rất biết giao tiếp với người khác, làm việc ở đài truyền hình mấy năm, tích lũy không ít quan hệ và kinh nghiệm trong giới giải trí.
Cho nên dưới sự sắp xếp của anh ta, Tạ Văn Thanh vững vàng leo lên đỉnh núi, từ thần tượng đến năng lực...!Từng bước đi vô cùng ổn định.
“Chú Tần Tiếu, sao chú lại đến đây?”
“Còn không phải anh trai của cháu dặn dò, nói đưa đồ đến cho cháu sao?” Tần Tiếu lấy phong thư màu gỗ từ trong cặp sách ra đưa cho Ân Ân.
Ân Ân tò mò mở ra, phát hiện bên trong là vé vào cửa buổi biểu diễn ở Nam Thị của Tạ Văn Thanh vào tháng sau, có tất cả ba tấm.
“Á! Anh trai đưa cho cháu sao? Cháu đã chuẩn bị đúng tám giờ tối mai sẽ giành vé đó.”
Tần Tiếu bất đắc dĩ nói: “Có lần nào mà buổi biểu diễn của anh trai cháu không cháy vé trong ba giây chứ, Quan Âm nghìn tay cũng chưa chắc đã giành được.
Không phải sao, anh trai cháu thấy cháu vừa lên đại học, cho cháu ba tấm vé, giúp cháu củng cố tình bạn.”
“Chỉ có ba tấm, keo kiệt quá đi.”
“Có ba tấm cũng không tệ, chú đã thuyết phục hết nước miếng với ban tổ chức đó.”
“Được thôi.” Ân Ân cất vào túi xách, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn chú Tần Tiếu.”
“Chú còn có việc nên đi trước, cố gắng học tập đấy.” “Ừm! Hẹn gặp lại!”
Tần Tiếu vừa đi hai bước, Ân Ân đuổi theo gọi lại: “Chờ một chút chú Tần Tiếu, cháu...!Cháu còn có vấn đề muốn nhờ chú.”
“Hả?”
“Là thế này.” Ân Ân lấy danh thiếp của Ân Lưu Tô mà bạn học lấy giúp ra, đưa cho Tần Tiếu: “Chú này, cháu muốn nhờ chú giúp cháu điều tra thêm về đàn chị này.”
Tần Tiếu nhìn tên trên danh thiếp, nhíu mày nói: “Ân Lưu Tô...” Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Ân Ân: “Ân Lưu Tô??!!”
“Đúng vậy, trùng tên trùng họ với mẹ cháu.” Ân Ân nói ra: “Nhưng chị ấy là đàn chị của cháu, tuổi tác không khớp.”
Tần Tiếu mới thở phào, gõ đầu Ân Ân: “Cháu làm chú sợ muốn chết, còn tưởng là có tin tức của mẹ cháu nữa cơ.”
“Mặc dù thế giới này rộng lớn, trùng tên trùng họ cũng có, nhưng đàn chị này rất giống với mẹ.”
“Nhưng cô ấy cũng không thể là mẹ của cháu được, còn trẻ như vậy mà.”
“Trời ơi, cháu nói không rõ ràng lắm.” Đầu óc của Ân Ân rất hỗn loạn: “Cháu có cảm giác chị ấy và mẹ có quan hệ, chú giúp cháu điều tra thêm nhé, được không?”
Tần Tiếu sờ danh thiếp trong bàn tay: “Được thôi, giúp cháy điều tra một chút, chẳng qua là cháu cũng đừng quá quan tâm chuyện này, học tập cho giỏi, chuyện tìm người đã có anh trai cháu lo rồi.”
Ân Ân gật đầu, lại nghĩ tới gì đó, vội vàng dặn dò: “Tạm thời chú đừng nói cho anh cháu nhé, cháu sợ anh ấy thất vọng.”
“Được, chú biết rồi.”
Những năm qua Tần Tiếu đi theo Tạ Văn Thanh, biết anh ấy chưa từng từ bỏ tìm kiếm, nhìn thấy lần nào hy vọng cũng bay mất.
Người đàn ông này...!thần kinh vô cùng yếu ớt....
Ân Ân mang theo phong thư trở về phòng đọc, Cận Bạch Trạch mượn hai cuốn sách, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Đàn anh muốn trở về sao?”
“Ừm, em về chưa, anh đưa em về.”
“Vẫn chưa.” Ân Ân ngồi xuống: “Em còn muốn đọc sách thêm một lúc, đàn anh cứ đi trước đi.”
Cận Bạch Trạch gật đầu: “Rất muộn rồi, em trở về sớm đi.”
Ân Ân giống như nhớ ra gì đó lại hỏi: “Anh Bạch là chòm sao Xử Nữ đúng không?”
Cận Bạch Trạch hơi sững sờ: “Cái gì?”
“Chòm sao của anh là Xử Nữ đúng không?”
“Phải.”
“Vậy là đúng rồi.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không, không, không, không có gì! Chòm sao Xử Nữ rất tốt, tạm biệt anh Bạch!”
Cận Bạch Trạch không suy nghĩ nhiều, rời khỏi phòng thư viện.
Cận Bạch Trạch rời đi, Ân Ân thầm công nhận tin tức của Lưu Văn Anh đúng là nhanh, chòm sao của nam thần là gì cũng có thể biết được.
Cô lại nghĩ tới anh nói chuyện chòm sao xứng đôi, vì thế lấy điện thoại di động ra tìm kiếm chỉ số kết hợp giữa chòm sao Bạch Dương và chòm Xử Nữ ——
Nửa sao.
Khóe miệng Ân Ân co giật một chút.
Quả nhiên giống như Lưu Văn Anh đã nói, hoàn toàn không hợp.
Trước kia cô cũng không quan tâm đến chòm sao, đây là lần đầu tiên dùng cách thức huyền học để dự đoán tình yêu, cho nên hoàn toàn ôm lấy thái độ nửa tin nửa ngờ tiếp tục đọc.
Chòm sao Bạch Dương có tính cách dịu dàng tỉ mỉ, nhiệt tình dũng cảm, có lúc lại kích động; mà chòm sao Xử Nữ cẩn thận, kiềm chế, tính cách khống chế khá mạnh.
Hai chòm sao này ở bên nhau thì tiền đồ cũng không xán lạn, chòm sao Bạch Dương cảm thấy khó hiểu khi Xử Nữ luôn soi mói, chòm sao Xử Nữ cũng tỏ vẻ không vui khi Bạch Dương dễ kích động...
Ân Ân nhanh chóng xem một lượt, bởi vì cô không hiểu rõ tính cách của Cận Bạch Trạch như thế nào, cho nên cũng không biết cách này có mấy phần thật mấy phần giả.
Có lẽ vừa thấy đã yêu cũng chẳng đáng tin cậy, nhưng giữa người với người cũng phải tiếp xúc nhiều mới hiểu rõ sao.
Ân Ân lại nghĩ tới giữa tháng tám là sinh nhật Lưu Văn Anh, chòm sao Sư Tử.
Mặc dù cô cảm thấy không thể nào, nhưng vô cùng hiếu kỳ, ngón tay không nghe lời vẫn tìm kiếm chỉ số kết hợp giữa chòm sao Sư Tử và chòm sao Bạch Dương ——
Độ phù hợp: 100%
Chỉ số kết hợp: Năm sao.
Đánh giá: Ông trời tác hợp, vô cùng xứng đôi.
Ân Ân: “...”
Cô nhìn lướt qua phần đánh giá, nói bọn họ có sức hấp dẫn vô cùng mạnh với nhau, giống như lửa cháy bừng bừng, phát triển rất nhanh, là tổ hợp yêu nhau vô cùng chói mắt.
Chòm sao Sư Tử nhiệt tình, thoải mái, khát vọng được sùng bái, mà Bạch Dương thích người có sức mạnh tuyệt đối, hai người nhất định sẽ đấu trí đấu dũng, chinh phục lẫn nhau.
Cô đặt điện thoại di động xuống, lông mày nhíu lại thành chữ “xuyên” [*].
[*] Chữ “xuyên”: 川
Thứ này có đúng không vậy, còn ông trời tác hợp nữa chứ.
Cô và Lưu Văn Anh quen biết lâu như vậy, làm bạn bè thì thật sự có thể kéo dài mãi mãi, mỗi lần mâu thuẫn cũng sẽ luôn nhanh chóng làm lành.
Nhưng cho tới bây giờ cô không nghĩ tới tiến thêm một bước với anh.
Chuyện này quá kỳ lạ!
Buổi tối Ân Ân về ký túc xá, sau khi được đồng ý thì kéo rèm của Mạc Lị Lị: “Bạn yêu, cậu là chòm sao nào?”
“Song Ngư, sao thế?”
“Cậu cảm thấy chòm sao có chuẩn không?”
“Rất chuẩn, tớ rất tin tưởng.”
“À, được rồi.”
Mạc Lị Lị nhìn dáng vẻ Ân Ân do dự, nở nụ cười: “Cũng bắt đầu chơi chòm sao, xem ra cậu và đàn anh Cận Bạch Trạch có tiến triển rồi!”
“Làm gì có, tùy tiện xem mà thôi.”
Lưu Văn Anh tắm rửa xong thì gọi điện thoại, Ân Ân vừa giặt đồ lót vừa nghe máy.
Điện thoại bên kia có vẻ rất yên tĩnh, giọng nói của chàng trai trầm thấp gợi cảm: “Em ở đâu?”
“Ký túc xá.”
“Xuống lầu, anh đang ở dưới lầu.” “Bây giờ à?”
“Xuống đi, có chuyện tìm em.”
Ân Ân nhanh chóng đi cà nhắc, phát hiện Lưu Văn Anh ở dưới lầu ký túc xá.
Cô cũng lười thay áo ngủ, đi dép lê xuống dưới lầu ký túc xá: “Muộn như vậy còn tới, có chuyện gì sao?”
Lưu Văn Anh mặc áo thể thao màu đen, dường như vừa mới chơi bóng xong, gương mặt đỏ lên, trên trán còn có mồ hôi: “Em và Cận Bạch Trạch tiến triển thế nào rồi?”
“Vừa nãy mới đọc sách trong thư viện.” Ân Ân nói: “Không có tiến triển gì cả, không lẽ anh chạy đến đây chỉ muốn hỏi em chuyện này thôi ư?”
“Anh sợ em quá chậm chạp, cơ hội đến tay cũng vuột mất.”
“Không cần gấp, dục tốc bất đạt.” Ân Ân rất thờ ơ nói: “Trước kia anh ấy từ chối nhiều nữ sinh như vậy, em lại không có gì hơn người, vội vàng tỏ tình lỡ người ta từ chối, vậy em cũng không có một cơ hội nhỏ nhoi nào.”
“Vậy em định làm thế nào?”
Ân Ân bĩu môi, rất có thủ đoạn nói: “Em quyết định làm bạn với anh ấy trước, lặng lẽ quan tâm anh ấy, anh ấy sẽ nhận ra em tốt.”
“Ngu ngốc, đàn ông không cần quan tâm, càng không cần lặng lẽ trả giá.” Lưu Văn Anh đẩy trán cô: “Cái gì cũng không hiểu, còn đòi theo đuổi nam thần.”
Ân Ân không phục mà xoa trán: “Em nói không đúng chỗ nào?”
“Mạch suy nghĩ của em sai.” Lưu Văn Anh thản nhiên nói: “Người đàn ông có xuất thân như anh ta, bên cạnh không thiếu sự quan tâm, mà từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió, anh ta thiếu nhất là sự khiêu chiến.”
“Khiêu chiến?” Ân Ân không hiểu: “Em phải khiêu chiến anh ấy sao?”
“Không phải em.” Lưu Văn Anh lấy vòng chuỗi hạt màu đen trong ba lô ra, đeo lên cổ tay Ân Ân: “Ngày mai Học viện Chính trị và Pháp luật với Học viện Máy tính có trận thi đấu bóng rổ, em nhớ đến xem đúng giờ, Cận Bạch Trạch cũng sẽ ở đó.
Em đeo vòng chuỗi hạt này, tốt nhất là mặc áo ngắn tay, rõ ràng một chút.”
“Hả?” Ân Ân sờ vòng chuỗi hạt màu đen trên cổ tay: “Đây là cái gì?” “Giúp em theo đuổi nam thần.”
“Rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì vậy?”
“Đừng quan tâm, nghe theo anh là được.”
Ân Ân nhíu mày, kinh ngạc nhìn anh: “Lưu Văn Anh, anh rất muốn em và Cận Bạch Trạch ở bên nhau sao?”
“Em thích anh ta nhiều năm như vậy, không chiếm được mới nhớ mãi không quên, chỉ có ở bên nhau thì mới có thể thỏa mãn.”
“Lại dùng lý do thoái thác này, anh tin chòm sao Xử Nữ và chòm sao Bạch Dương không hòa hợp như vậy sao?”
Lưu Văn Anh xoa đầu cô: “Anh muốn xem ma chú chòm sao có linh nghiệm hay không.”
“Hừ, em muốn phá vỡ ma chú, không để cho anh cười nhạo.”
“Ngày mai đi sớm nửa tiếng, mặc váy dài đến chân màu đen, để lộ xương quai xanh, đi giày cao gót mà chị Tuệ Hoa mua cho em, kiểu tóc...” Lưu Văn Anh vén tóc rối của cô: “Dùng kẹp tóc rồi xõa ra, chải tóc mái trên trán qua một bên, ra vẻ chín chắn gợi cảm một chút.”
“Được rồi, em biết, sao anh hiểu rõ như vậy, em giới thiệu anh đến làm tổng giám tạo hình ở Y-SUI nhé.”
“Đừng để trong lòng, chòm sao Xử Nữ rất chú ý đến chi tiết.”
“Em biết rồi! Tạm biệt.”
Ân Ân bĩu môi, quay người vào ký túc xá, nhìn vòng chuỗi hạt màu đen trên tay, trong lòng không tự nhiên.
Trước kia Lưu Văn Anh giúp cô đánh nhau với người khác, giúp cô học phụ đạo, giúp cô che giấu trước mặt người lớn...!Ân Ân đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng chỉ có chuyện anh giúp cô theo đuổi nam sinh, trong lòng mới thấy có chút không đúng.
Ân Ân cũng không nói ra được là lạ ở đâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...