Đường Tông nói: "Lão Diệp, chúc mừng cậu, được làm ba rồi."
Diệp Kỳ Sâm nhìn báo cáo giám định trong tay, lâm vào trầm tư. Tỉ lệ gen phù hợp giữa Hứa Diễn và mình là 99.99%, này đây cũng có nghĩa là, Hứa Diễn thật sự là con của anh.
Như vậy, hiện tại đã biết vài điểm, đầu tiên là Hứa Thư Yểu là vợ tương lai của anh, Hứa Diễn là con trai của anh, vậy xin giải đáp, mẹ Hứa Diễn là ai?
Cái đáp án này đã được miêu tả sinh động trong đầu Diệp Kỳ Sâm.
Tuy rằng, cả câu chuyện có vẻ như không thể tượng tượng được đến thế, nhưng Diệp Kỳ Sâm lại nguyện ý tin tưởng cái khả năng không có khả năng nhất này.
Ừm, rất tốt, qua một đêm, anh đã thê nhi song toàn.
Về phần tại sao con trai anh sẽ xuất hiện ở chỗ này, Diệp Kỳ Sâm nghĩ, đây chắc là huyền huyễn y chang việc mình có thể đối thoại với chính mình ở tương lai đi.
Có lẽ, chính là cái được gọi là xuyên qua thời không mà trong phim truyền hình diễn?
Đường Tông còn đang nghi hoặc: "Lão Diệp, cái mẫu mà cậu cung cấp cho mình là từ ai vậy? Cậu sinh con trai với ai thế? Sao mà chưa từng nghe cậu nói qua vậy?"
Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc hoàn hồn, vỗ vỗ vai bạn tốt, trịnh trọng nói: "Chuyện này để về sau mình giải thích với cậu."
Nói rồi, anh vội vã chạy ra khỏi cơ cấu giám định, tính toán đi tìm Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn.
Xe chạy đến cổng nhà Hứa Thư Yểu, Diệp Kỳ Sâm mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, anh cũng không biết nhà cô cụ thể đang ở chỗ nào. Xe đậu lại ven đường, Diệp Kỳ Sâm dần dần bình tĩnh lại.
Chân tướng tới quá mức đột nhiên, anh còn chưa có kịp nghĩ lại quan hệ nhân quả sau lưng việc này.
Hứa Diễn là thông qua việc xét nghiệm ADN với Diệp Minh, chứng minh được hai đứa nó là anh em họ, sau mới xác nhận được quan hệ cha con giữa mình và thằng bé. Cho nên ngày hôm qua, anh chàng mới vừa vào cửa liền động thủ đánh mình.
Nó nói, mình là một gã tra nam.
Diệp Kỳ Sâm theo bản năng sờ sờ chỗ bị Hứa Diễn đánh ngày hôm qua, trong lòng lập tức ngũ vị tạp trần, các loại cảm xúc lẫn lộn trong lòng.
Thật ra thì hôm qua, lúc mới bị đánh đó, anh vẫn là rất bực bội, lúc ấy nếu không phải nghĩ đến Hứa Diễn là thân thích của Yểu Yểu, sao anh có thể tùy ý để Hứa Diễn động thủ với mình? Hiện giờ nghĩ lại, nó lại là một loại tư vị khác.
Dấu ứ xanh trên mặt này của anh, là bị con trai của anh đánh.
Chậc.
Bất tri bất giác, Diệp Kỳ Sâm nhớ lại từng giọt rất nhỏ những ký ức khi ở chung với Hứa Diễn, còn có cả Yểu Yểu nữa, nhất cử nhất động của đứa bé Hứa Diễn này, lúc này phảng phất như khắc vào trong đầu của anh vậy.
Lúc thằng bé ăn sủi cảo, cũng thích chấm dấm ăn giống như mình.
Khẩu vị thiên về cay.
Đặc biệt cảm thấy hứng thú với máy tính.
Nghĩ nghĩ, một loại cảm giác rất kỳ diệu nảy sinh dưới đáy lòng anh.
Thì ra, đây là cảm giác khi có con trai sao?
Chỉ là, vì sao mà Hứa Diễn sẽ cho rằng mình là một gã tra nam chứ? Vì sao Hứa Diễn còn nói thằng bé chưa bao giờ gặp được ba mình, không biết ba mình là ai chứ?
Mình của tương lai, hình như cũng không quen biết Hứa Diễn.
Lúc này, Diệp Kỳ Sâm hận không thể lôi cổ chính mình ở tương lai ra để giáp mặt hỏi rõ ràng, rốt cuộc tương lai đã xảy ra việc gì.
Cũng không biết anh đã chờ ven đường bao lâu nữa, ngoài ý muốn thấy được Hứa Lập Thành, ba của Yểu Yểu lái xe trở lại. Anh vội vàng xuống xe, gọi Hứa Lập Thành: "Hứa tiên sinh."
Hứa Lập Thành mới vừa đưa con gái với cháu ngoại xuống biệt thự dưới nông thôn về đây, nghe thấy có người gọi Hứa tiên sinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, rất ngoài ý muốn nhìn thấy Diệp Kỳ Sâm. Ánh mắt ông dừng trên mũi Diệp Kỳ Sâm, khóe môi hơi hơi co giật, cố nghẹn cười hỏi: "Cậu là?"
Lần đầu tiên gặp nhạc phụ tương lai, thế mà lại xuất hiện dưới hình tượng như vầy đây, Diệp Kỳ Sâm tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Anh chỉ có thể rất lễ phép nói: "Con là bạn của Hứa Diễn và Hứa Thư Yểu, tới đây tìm bọn họ có chút việc, xin hỏi hiện tại bọn họ có ở nhà không?"
"Thế thật là không khéo, tôi mới vừa đưa hai đứa Yểu Yểu về dưới quê rồi, cậu tìm hai đứa có chuyện gì? Không thì để tôi gọi điện thoại hỏi giúp cậu chút nhé?" Tuy người đàn ông trước mắt tướng mạo có hơi bị ô dề, nhưng chỉ với bộ dáng nho nhã lễ độ này của cậu ta, Hứa Lập Thành cũng biểu hiện cực kỳ hữu hảo.
Diệp Kỳ Sâm sửng sốt: "Dưới quê?"
"Đúng vậy, ở nhà ông ngoại của Yểu Yểu."
"Thế...... nói vậy thì, để con chờ bọn họ trở về rồi lại qua đây tìm bọn họ vậy, cảm ơn chú ạ." Diệp Kỳ Sâm nói, hơi hơi khom lưng, thái độ cực kỳ cung kính.
Hứa Lập Thành lập tức có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh. Người trẻ tuổi bây giờ, cũng quá có lễ phép đi? Ông nhìn kỹ bóng dáng Diệp Kỳ Sâm, lại cảm thấy quen mắt, cảm giác cứ như đã từng gặp ở đâu rồi ấy.
Rốt cuộc đã từng gặp ở đâu ấy nhỉ?
Chờ Diệp Kỳ Sâm lái xe rời đi rồi, Hứa Lập Thành đi về tới nhà mình rồi, sau một lúc lâu mới nhớ tới, cái cậu hồi nãy kia, không phải chính là tổng giám đốc mới nhận chức của tập đoàn Diệp thị sao?
Ông nhớ rõ, hình như cậu ta còn từng được lên tạp chí ấy, chỉ là hình trên tạp chí soái hơn người thật rất nhiều. Bởi khuôn mặt trên tạp chí, là trắng nõn sạch sẽ.
Diệp Kỳ Sâm tìm bạn bè tra xét một chút xem nhà cũ của Cố lão tiên sinh ở đâu, sau đó liền tìm tới địa chỉ.
Anh nhẫn nhịn, khắc chế rồi lại tiếp tục khắc chế, nhưng vẫn là không nhịn được, bèn xuất phát đi đến địa chỉ tra được kia.
Trên đường lái xe, anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem đợi chút nữa gặp được mẹ con bọn họ, muốn nói những gì.
Liệu Hứa Diễn có bằng lòng gặp mình không? Nếu mà Hứa Diễn còn muốn đánh anh nữa, không bằng cứ cho thằng bé đánh hai cái?
Nhưng chờ khi thật sự lái xe chạy đến nơi rồi, anh lại cảm thấy, xuất hiện đột ngột như vầy hình như không được hay.
Năm nay Hứa Diễn 18 tuổi rồi, thằng bé nói không biết cha mình là ai, vậy cũng liền có nghĩa là người làm cha là anh đây, đã vắng họp trong cuộc đời của Hứa Diễn, suốt 18 năm.
Yểu Yểu của anh, đã một mình nuôi nấng Hứa Diễn lớn lên sao?
Nếu đúng là vậy, vậy thì một mình cô, phải cực khổ cỡ nào nha.
Nghĩ đến đây, trái tim Diệp Kỳ Sâm bỗng dưng tê rần, ngực phảng phất bị muỗi đốt ấy, cảm giác kiểu rõ ràng không phải rất đau, nhưng lại khó chịu đến muốn mạng.
Màn đêm buông xuống, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, giòn tan tươi sáng, mang theo vài phần vui sướng: "Con trai, con nhìn cái bóng của con kìa, có giống thai phụ không nè?"
"Mẹ còn cười nữa?" Giọng chàng thiếu niên hơi bực.
"Không cười con, về nhà mẹ pha chút nước mật ong cho con, để cho con dễ tiêu hóa một chút."
Diệp Kỳ Sâm cách tấm kính cửa sổ xe nhìn qua, trên con đường trấn nhỏ, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn song song đi tới.
Bóng dáng chàng thiếu niên bị ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, phối hợp với động tác của anh chàng, đúng thiệt là có hơi giống với thai phụ bụng phệ. Nhìn hai mẹ con bọn họ, Diệp Kỳ Sâm bất giác hơi hơi cong khóe môi.
Anh nhìn theo hai mẹ con bọn họ vào căn biệt thự xa nhất, xinh đẹp nhất kia, sau đó yên lặng lái xe chạy đến cổng.
Anh không có đi gõ cổng quấy rầy bọn họ, chỉ là yên tĩnh dựa ngồi dựa trên ghế xe, nghiêng đầu nhìn lên cửa sổ biệt thự, nơi đó đang sáng lên ánh đèn mỏng manh.
Cũng không biết đã qua bao lâu, có tiếng đàn piano du dương truyền đến từ trong biệt thự, tiếng đàn như có thể trấn an tâm tình bực bội của người ta vậy, làm trái tim đang xao động của anh cũng trầm tĩnh xuống lại.
Bất tri bất giác, anh thế mà đã ngồi ở đây một đêm.
Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, cổng lớn biệt thự đột nhiên bị đẩy ra. Diệp Kỳ Sâm căn bản không nghĩ tới Hứa Thư Yểu sẽ dậy sớm như vậy, anh chỉ có thể xuống xe gặp cô.
Cô mặc một chiếc váy dài hoa nhí màu nguyệt bạch lộ nửa vai, mái tóc dài đen nhánh bóng mượt để xõa trên vai, chưa hề son phấn, lại đã như hoa đào sáng lạn.
"Vậy chú tới là...... Muốn làm cái gì?" Đôi ngươi của cô lấp lánh sáng ngời, khóe môi mang theo ý cười nhợt nhạt, một cái nhíu mày một nụ cười, nhu nhược động lòng người.
"Chú tới......" Anh mới vừa muốn nói, đột nhiên từ trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bình rỗng, rất tinh chuẩn mà nện trên vai anh.
"Diệp Kỳ Sâm, chú tới làm cái gì?" Hứa Diễn ló đầu ra khỏi cửa sổ lầu 2, hung tợn chất vấn xong rồi lại biến mất khỏi cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau, Hứa Diễn cũng đã chạy xuống lầu, xông tới, một tay kéo Hứa Thư Yểu ra sau lưng mình, chắn trước mặt Hứa Thư Yểu.
Hứa Diễn phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, không có mở miệng nói chuyện, nhưng lại dùng ánh mắt cảnh cáo Diệp Kỳ Sâm.
Đừng mơ tới gần mẹ tôi!
Đối mặt với địch ý của Hứa Diễn, Diệp Kỳ Sâm có chút bất đắc dĩ, anh nghĩ nghĩ, quyết định nói chuyện với chàng thiếu niên trước mặt trước cái đã, chí ít phải làm rõ ràng vấn đề ở chỗ nào.
Hứa Thư Yểu thấy kỳ quái: "Hứa Diễn, em làm sao vậy?" Trước kia nhìn thấy Diệp Kỳ Sâm không phải là đều gọi chú út dài chú út ngắn sao? Sao mà hôm nay, cứ như ăn thuốc súng ấy nhỉ?
Hứa Diễn lập tức phản ứng lại được, anh chàng không thể bại lộ quá mức rõ ràng trước mặt mẹ mình. Vậy nên, anh chàng mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: "Không có gì, em cảm thấy chú út là tới tìm em." Nói rồi, anh chàng quay đầu trừng Diệp Kỳ Sâm: "Chú nói, đúng không, chú út?" Tiếng chú út cuối cùng kia, cơ hồ là nặn ra từ kẽ răng.
Diệp Kỳ Sâm dừng một chút, dời mắt nhìn về phía Hứa Thư Yểu, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, chú là tới tìm Hứa Diễn."
"Chú út, chú tìm em ấy là có chuyện gì sao?" Từ Hải Thành chạy tới tận đây để tìm, nhất định là có chuyện rất quan trọng đi.
Hứa Diễn không có tính cho Hứa Thư Yểu và Diệp Kỳ Sâm cơ hội để nói nhiều hơn nữa, anh chàng xoay người: "Chị đi vào trước đi, em với chú có chút chuyện giữa đàn ông cần nói với nhau, chị là con gái, chị đừng nghe."
Khóe môi Hứa Thư Yểu co giật: "......" Lời này, sao nghe kiểu gì cũng có chút kỳ quái nhỉ?
Hứa Diễn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đi thôi, chúng ta lên xe nói."
Diệp Kỳ Sâm nhìn về phía Hứa Thư Yểu, hơi hơi mỉm cười, thấp giọng nói: "Không có gì, chỉ là tâm sự chút chuyện về máy tính với nhóc thôi, con đừng lo."
"À." Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng mím môi, lui về phía sau một bước: "Được thôi."
Sau khi lên xe, giọng Hứa Diễn như ra lệnh mà nói: "Lái xe."
Diệp Kỳ Sâm làm theo, quay đầu xe lại, lái xa một chút.
Hứa Diễn nắm chặt nắm tay hỏi: "Chú tìm tới đây muốn làm gì? Tới báo thù vụ tôi đánh chú một quyền sao?"
Diệp Kỳ Sâm cũng không giấu diếm, nhẹ nhàng nói: "Hứa Diễn, chú biết hết rồi."
Hứa Diễn cười lạnh: "Chú biết cái gì?"
"Chuyện con là con trai của ba."
Hứa Diễn bỗng chốc trầm mặc, rồi sau đó nháy mắt bùng nổ: "Ai con mẹ nó là con trai chú chứ?" Anh chàng nổi giận đùng đùng trừng Diệp Kỳ Sâm, hận không thể đi lên động thủ đánh anh ngay lập tức.
Mắt thấy xe đã chạy tới chỗ không người cũng không nhà cửa, Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng đậu xe, nghiêng đầu nhìn về phía chàng thiếu niên tính tình táo bạo bên cạnh mình, giải thích: "Ba đã xét nghiệm DNA của hai chúng ta, cuối cùng ra được kết quả giám định là, chúng ta là cha con."
Hứa Diễn mím môi thật chặt, tay tạo thành nắm đấm vang rốp rốp.
"Ba muốn biết, đây là có chuyện gì, vì sao con sẽ xuất hiện ở đây?" Diệp Kỳ Sâm nỗ lực để giọng của mình trở nên bằng phẳng ôn nhu một chút, hy vọng Hứa Diễn có thể tĩnh tâm xuống mà nói chuyện với mình một chút.
Hứa Diễn bỗng chốc nghiêng người, nắm lấy cổ áo Diệp Kỳ Sâm, trong mắt mang theo tức giận, khóe môi còn treo nụ cười lạnh: "Được thôi, muốn biết là thế nào, xuống xe, để tôi từ từ nói cho ông!"
Nói rồi, anh chàng lại buông Diệp Kỳ Sâm ra, mở cửa bước xuống xe, đứng ở ngoài xe vặn vặn cổ tay, chờ Diệp Kỳ Sâm xuống dưới
Xuýt.
Diệp Kỳ Sâm duỗi tay vuốt phẳng cổ áo của mình, lại nhìn nhìn Hứa Diễn đang vặn cổ tay từ trong kính chiếu hậu, anh hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp sửa nghênh đón một trận đòn hiểm.
Nếu bị đánh có thể để cha con bọn họ tâm bình khí hòa ngồi xuống nói chuyện, Diệp Kỳ Sâm quyết định, mình cứ làm cháu trai trước mặt đứa con này của mình một lần, cho nó đánh một trận đi.
Rốt cuộc thì, anh không thể để con trai của mình, trở thành trở ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi vợ của mình chứ, không phải sao?
Diệp Kỳ Sâm đã chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh, đi xuống xe, đứng trước mặt Hứa Diễn.
Hứa Diễn cười lạnh một tiếng, cũng không thêm lời vô nghĩa nào, nắm chặt nắm đấm liền đánh về phía mặt Diệp Kỳ Sâm.
Nhưng mà ngay sau đó, Diệp Kỳ Sâm đột nhiên duỗi tay, nhẹ nhàng nắm tay anh chàng lại.
Mặt Hứa Diễn lập tức lạnh băng xuống, trào phúng nói: "Thế nào? Ông sợ rồi sao?"
Diệp Kỳ Sâm nói: "Có thể thương lượng với con một chút không? Đừng đánh mặt nhé? Con nhìn xem một quyền con đánh ba ngày hôm qua nè, dấu ứ xanh còn đến giờ đây." Anh chỉ vào dấu ứ xanh trên mặt mình, bất đắc dĩ nói: "Bị người khác thấy có chút không hay."
Hứa Diễn: "......" Tra nam thúi, còn rất muốn mặt!
"Rồi, tôi không đánh mặt ông." Hứa Diễn nói, ném phăng tay Diệp Kỳ Sâm ra, rồi sau đó hung hăng đánh một quyền vào bụng Diệp Kỳ Sâm.
Một quyền này, vừa tàn nhẫn lại ra sức, cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân.
Diệp Kỳ Sâm đau đến cong eo, Hứa Diễn thì căn bản là không cho anh cơ hội phản ứng lại, túm lấy bờ vai anh, nâng đầu gối lên, lại lần nữa hung hăng mà công kích bụng của anh, công kích liên tiếp vài cái rồi mới đẩy anh ra đằng sau.
Sau eo Diệp Kỳ Sâm bị đụng vào trên thân xe, xe kêu lên chí chóe, phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
Hứa Diễn đánh đến đỏ mắt, nắm lấy cổ áo Diệp Kỳ Sâm, nắm tay nện về phía mặt anh, phẫn hận nói: "Ông cái đồ tra nam này, hiện tại tôi đánh chết ông cũng không quá đáng!" Anh chàng nghĩ tới khi mình còn nhỏ bị người ta cười nhạo là đứa con hoang không cha đó, nghĩ tới... lúc mà mẹ anh chàng thầm chảy nước mắt đó.
Nỗi oán trong lòng, giờ này khắc này, đều tập trung hết trên nắm tay của anh chàng, từng đòn từng đòn đánh lên người Diệp Kỳ Sâm.
Trên không trung vạn dặm không mây, ầm ầm một tiếng, một tiếng sâm nổ tung đằng sau lưng Hứa Diễn, ngay cả ông trời cũng đang ủng hộ hành động đánh tra nam hiện tại của anh chàng.
Hứa Diễn tiếp tục động thủ, nào có còn nhớ rõ ước định không đánh mặt, nhìn Diệp Kỳ Sâm thấy chỗ nào không vừa mắt thì đánh chỗ đó, cuối cùng anh chàng đánh mệt rồi, mới thả Diệp Kỳ Sâm ra.
Trong miệng Diệp Kỳ Sâm bị đánh chảy máu, anh nhẹ nhàng dựa vào trên thân xe. Cả người đau đến mức không dám có động tác quá lớn, chỉ dùng ánh mắt nhìn cậu thiếu niên đang chậm rãi ngồi xổm xuống thở dốc trước mắt mình.
Anh nhẹ nhàng phun máu trong miệng mình ra, ách giọng hỏi: "Hả giận chưa?"
Hứa Diễn ngửa đầu trừng anh, cười lạnh: "Ông cho rằng, ông như bây giờ tôi sẽ liền tha thứ cho ông sao?"
Nhìn cậu thiếu niên mang theo lệ khí, biểu cảm kiệt ngạo trước mắt này, không hiểu sao Diệp Kỳ Sâm nghĩ đến chính mình trong quá khứ. Trước khi anh cả xảy ra chuyện, anh cũng giống với Hứa Diễn của bây giờ vậy, vĩnh viễn không chịu thua, quật cường lại kiệt ngạo.
Khó trách lần trước lúc mẹ mình nhìn thấy Hứa Diễn, sẽ nói Hứa Diễn rất giống mình hồi học cao trung.
Ừm, bữa nào dẫn Hứa Diễn về nhà cho mẹ anh nhìn xem.
Hứa Diễn đứng dậy, anh chàng đã không còn hứng thú muốn đánh Diệp Kỳ Sâm nữa, rốt cuộc đánh một người sẽ không đánh trả lại, có đánh như thế nào nữa chẳng thú vị.
Anh chàng lạnh giọng cảnh cáo: "Từ nay về sau, chỉ cần ông rời xa Hứa Thư Yểu, giữa chúng ta liền thanh toán xong, không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."
Diệp Kỳ Sâm ôm lấy bụng mình rồi đứng thẳng người dậy, anh kiên định nói: "Không có khả năng." Anh chịu trận đòn này cũng không phải là để phân rõ giới hạn với hai mẹ con họ.
Hứa Diễn nheo mắt lại, cắn răng trào phúng nói: "Thế nào hả? Ông muốn theo đuổi mẹ tôi? Rồi chờ tới 4 năm sau vứt bỏ mẹ, để mẹ sinh con một mình rồi cũng một mình nuôi lớn 18 năm?"
Hô hấp Diệp Kỳ Sâm hơi hơi cứng lại, ngực cũng theo đó mà chấn động.
Tuy rằng sớm đã đoán tới cái khả năng này, nhưng hiện tại tận tai nghe được từ trong miệng Hứa Diễn, biết được chuyện này, vẫn cứ không tránh được mà thấy đau lòng.
Anh của tương lai chỉ nói với anh rằng Yểu Yểu là vợ của anh, lại chưa bao giờ nói đến chuyện sau đó. Vậy sau đó lại đã xảy ra việc gì? Sao anh lại sẽ vứt bỏ Yểu Yểu được?
Hứa Diễn thấy Diệp Kỳ Sâm không nói lời nào, anh chàng quay đầu đi về nhà, căn bản là không muốn để ý tới anh nữa. Tốt nhất là, cả đời này, Diệp Kỳ Sâm đừng có dính lên miếng quan hệ nào với Hứa Thư Yểu mới hay.
"Hứa Diễn, tương lai mà con nói đó, với ba mà nói, còn chưa từng xảy ra." Diệp Kỳ Sâm đột nhiên giương giọng nói: "Ba không biết bốn năm sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là ba, ba tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Hứa Thư Yểu."
Hứa Diễn bỗng chốc dừng lại, nhưng anh chàng không hề quay đầu, vẫn đưa lưng về phía Diệp Kỳ Sâm mà nói: "Nhưng với tôi mà nói, trong 18 năm cuộc đời của tôi, tôi chưa từng gặp được cha mình." Nói rồi, anh chàng nhẹ nhàng giật giật yết hầu, hốc mắt dần dần đỏ ửng.
Diệp Kỳ Sâm trầm mặc: "......" Hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng mở miệng: "Thật xin lỗi."
Mặc kệ 4 năm sau đã xảy ra việc gì, để Yểu Yểu một mình nuôi nấng con trai 18 năm chính là lỗi của anh, điểm này, anh không thể phủ nhận, vậy nên anh nguyện ý xin lỗi vì bản thân của bốn năm đã bỏ vợ bỏ con.
Hứa Diễn khinh thường nói: "Nếu xin lỗi hữu dụng, vậy còn cần cảnh sát làm gì?"
"Cho ba một cơ hội, để ba được bù đắp cho hai mẹ con." Diệp Kỳ Sâm phá lệ nghiêm túc nói: "Ba yêu Hứa Thư Yểu."
Hứa Diễn: "???"
Anh chàng đột nhiên quay đầu, lại lần nữa túm lấy áo Diệp Kỳ Sâm, hung thần ác sát nói: "Ông nói cái gì?!" Sao như nào đã yêu rồi? Yêu khi nào?!
Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng than thở một tiếng: "Chuyện cảm tình, cũng không phải do ba khống chế được. Hứa Diễn, dù cho con có ngăn cản ba, ba cũng sẽ không buông tay, ba sẽ đi theo đuổi cô ấy."
"Mẹ nó ông nằm mơ!" Nói rồi, thiếu niên nóng nảy lại nắm chặt nắm tay tính toán động thủ.
Chỉ là lúc này đây, Diệp Kỳ Sâm duỗi tay chặn lại đòn công kích của anh chàng: "A Diễn, dù cho con không muốn chấp nhận ba, nhưng mà có phải là con cũng nên hỏi ý kiến của mẹ con một chút không? Hiện tại cô ấy hẳn là còn chưa biết là, con đã tìm được ba rồi nhỉ?"
Hứa Diễn mím môi cảnh cáo nói: "Hiện tại mẹ còn chưa biết, về sau cũng sẽ không biết, nếu mà ông dám nói thân phận của ông cho bà ấy, tôi giết ông!"
Diệp Kỳ Sâm gật đầu: "Được, ba không nói cho mẹ con." Anh nhẹ giọng nói: "Ba sẽ theo đuổi cô ấy một cách bình thường, chỉ là xin con, đừng ngăn cản, được không?"
Hứa Diễn hất văng tay anh ra, cười lạnh nói: "Ông không theo đuổi được đâu." Hiện tại mẹ anh chàng đã hạ quyết tâm muốn ở bên gã cha tra nam của anh chàng, nên giờ chỉ cần anh chàng không nói là mình đã tìm được rồi, vậy thì Hứa Thư Yểu sẽ không chấp nhận Diệp Kỳ Sâm.
Chờ về sau anh chàng bầu bạn bên cạnh mẹ, cẩn thận sàng chọn người bên cạnh một chút để tìm một người đủ tư cách nhất, nhận người kia làm ba. Chờ khi mẹ anh chàng với người kia ở bên nhau rồi, còn có chuyện gì của Diệp Kỳ Sâm nữa? Chỗ nào mát mẻ thì phắn sang đó hóng đê.
"Có theo đuổi được hay không, không phải do con định đoạt." Diệp Kỳ Sâm thấp giọng nói: "Ít nhất, cũng phải tôn trọng ý kiến của cô ấy một chút, không phải sao?"
"Vậy ông theo đuổi đi nha, theo đuổi thành công coi như tôi thua!" Hứa Diễn cười lạnh một tiếng, quay đầu đi luôn, căn bản là không muốn phản ứng Diệp Kỳ Sâm nữa.
"Về đây, ba đưa con về nhà." Diệp Kỳ Sâm tốt tính nói: "Từ đây về đến nhà con có hơi xa một chút."
"Cút, không cần." Hứa Diễn nói, sau đó trực tiếp chạy bộ, anh chàng mới không cần hư tình giả ý của tra nam.
Nhìn bóng dáng quật cường của chàng thiếu niên, Diệp Kỳ Sâm nhẹ nhàng cười cười, lại không cẩn thận kéo tới vết thương trên khóe môi.
Trước đó chỉ là mũi đau, giờ là cả người đều đau.
Thôi vậy, ai biểu đây là con trai đánh chứ? Anh còn muốn có vợ có con, cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...