Dịch: Y Na
“Trẻ con cũng có phẩm giá! Hơn nữa chúng ta gọi điện còn đắt hơn bà ta chỉ nghe!”
Giản Hạnh Hạnh tức đỏ mặt, giọng sữa nghiêm túc lớn tiếng nói với Nghiêm Hành.
Trần Na ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy thì tức giận gầm lên, hận không thể lao theo đường dây điện thoại tới đánh cô.
“Con bé chết tiệt kia mày là ai hả, ai cho mày xen vào chuyện nhà chúng tao? Con trai tao, tao thích làm gì thì làm, mắc mớ gì tới mày!”
“Tắt đi, phí tiền.
”
Nghiêm Hành lạnh lùng cầm lấy ống nghe, cài lên.
“Mẹ, hu hu hu.
”
Nghiêm Thắng không chịu nổi, méo miệng lau nước mắt.
“Được rồi, đừng khóc, anh cả nói đúng, gọi cho bà ta là phí tiền, biết vậy đã không gọi, chúng ta không nên nhớ bà ta.
”
Nghiêm Nam tức giận đẩy em trai một cái.
Anh ấy vẫn còn chút ấn tượng khi mẹ rời đi, bọn họ cũng ôm chân bà ta khóc lóc, nhưng bà ta vẫn bỏ đi không ngoảnh lại, bây giờ còn thái độ như vậy.
Suy ra bà ta không bằng một góc mẹ kế Trịnh Tú Tú, người ta tốt xấu gì cũng nấu cơm cho anh em bọn họ ăn, gả qua hơn nửa năm chưa từng mắng bọn họ một câu.
“Oa hu hu.
”
Nghiêm Thắng khóc to hơn.
“Còn thừa ít tiền, ai không khóc anh sẽ mua kẹo cho người đó, khóc thì nhịn.
”
Nghiêm Hành có rất nhiều chiêu đối phó em trai, anh lấy tiền ra, lạnh lùng nói.
“Em muốn kẹo!”
Nghiêm Thắng lập tức ngừng khóc giơ tay lên, phanh quá mạnh, kìm được nước mắt nhưng bong bóng nước mũi lại không khỏi phun ra ngoài.
“Phụt, ha ha ha.
”
Giản Hạnh Hạnh che miệng cười trộm, ngốc thật đấy.
“Đi thôi.
”
Nghiêm Hành dẫn cậu bé đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, để cậu tự lau bong bóng mũi, Nghiêm Nam bĩu môi đi theo phía sau.
“Biết vậy đã đòi bà ta phí cấp dưỡng gì đó rồi, anh cả, có phải không nhỉ? Cha mẹ ruột đều phải cho! Hừ! Tại sao bà ta có thể bỏ chúng ta ở lại với cha để sống vui vẻ hạnh phúc, hay thật, sinh con không cần chịu trách nhiệm.
”
“Đừng nói nữa, em muốn Tiểu Thắng khóc tiếp à?”
Nghiêm Hành liếc anh ấy một cái, Nghiêm Nam ngậm miệng, không nói thì không nói.
Đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, Nghiêm Hành dùng số xu còn lại mua ba cái kẹo, Nghiêm Thắng một cái, Nghiêm Nam một cái, cái cuối cùng không chút do dự đưa cho Giản Hạnh Hạnh.
“Anh cả không có sao? Vậy em không cần, anh ăn đi.
”
Giản Hạnh Hạnh lắc lắc cái đầu nhỏ, hiểu chuyện đặt lại viên kẹo vào tay anh.
Nghiêm Hành im lặng không nói gì, chỉ bóc vỏ kẹo ra nhét kẹo vào miệng cô.
“Về thôi.
”
Vừa đưa kẹo vào, trong miệng đã ngọt, trong lòng càng ngọt ngào hơn, Giản Hành Hành xúc động đến chảy nước mắt, hu hu, anh cả tốt bụng quá, không ăn kẹo mà lại cho cô, đây chính là cảm giác có anh trai sao! Cô muốn cả cha mẹ lẫn anh trai đều có!
“Các anh chờ em một chút!”
Giản Hạnh Hạnh chạy lại quầy hàng, lấy một hào trong túi ra mua mười cái kẹo.
Đây là tiền tiêu vặt Nghiêm Vi Dân cho cô khi Trịnh Tú Tú vừa gả tới, cô cũng mới nhớ ra, bỏ vào trong túi trước khi ra ngoài.
“Anh cả, cái này cho anh!”
Giản Hạnh Hạnh cúi đầu cẩn thận đếm ba cái kẹo đặt vào tay Nghiêm Hành, sau đó bóc một cái ra, kiễng bàn chân nhỏ, giơ cánh tay mập mạp muốn đút cho anh ăn, đôi mắt hạnh cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nghiêm Hành ngơ ngác nhìn cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia kinh ngạc và ấm áp khó thấy.
Cuối cùng anh vẫn cúi đầu xuống, ngậm viên kẹo Giản Hạnh Hạnh đưa vào trong miệng.
Rất ngọt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...