Dịch: Y Na
“Xí! Cô nói tách là tách à? Thứ gì đây! Ông đây không đồng ý! Đó là hộ khẩu của ông đây, ông đây không muốn, ai cũng đừng hòng ép ông đây!”
Ông ta kích động nắm tay lại, Trịnh Tú Tú sợ bị đánh nên vội vàng lùi vài bước, cách xa cái người đàn ông nóng nảy này.
“Không có hộ khẩu sao Hạnh Hạnh đi học được, chẳng lẽ anh không hy vọng con bé đi học lại à?”
“Học cái con khỉ! Kêu nó cút cho tôi! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám đưa nó về, dám tới gần nhà của tôi, tôi sẽ giết chết nó, rồi kêu cô nhận xác của nó.
Làm mù chữ hay làm người chết, cô chọn một cái đi.
Tôi không muốn thấy đứa sao chổi đó, cô có hiểu không hả!”
“Nếu nó khắc con trai thì tôi sẽ cho nó sống không được, chết không xong! Tôi sẽ lóc xương nó đến chết!”
Mặt mũi của Giản Đại Lâm dữ tợn, toàn là chán ghét và căm ghét khi nhắc về con gái của mình.
Trịnh Tú Tú biết là ông ta sẽ làm như thế thật, không hề có ranh giới cuối cùng nào.
Hạnh Hạnh hơi xui xẻo thôi chứ không đến mức như thế?
Trịnh Tú Tú buồn cười nhưng lại không cười nổi, đều tại bà chọn sai người, tìm người cha như thế cho Hạnh Hạnh.
“Anh ghét con bé như thế tại sao lại giữ con bé trên hộ khẩu, để tôi…”
“Cút!”
Trịnh Tú Tú còn muốn nói gì đó, thấy ông ta trợn mắt xông tới, bà chỉ có thể lật đật chạy trốn.
Đến khi chạy đi thật xa, bà mới dừng lại khom người thở mạnh, chỗ đã từng bị đánh dường như lại đau âm ỉ.
Vốn dĩ không dẫn Nghiêm Vi Dân theo vì sợ chọc giận ông ta, không thể tách hộ khẩu.
Nếu ông ta không chịu phối hợp vậy thì bà chỉ đành dẫn chồng mình tới.
Dù có ép ông ta cũng phải tách hộ khẩu.
Con gái của bà phải sống, mà còn phải ngẩng mặt lên mà sống.
Chắc chắn không thể làm người mù chữ!!!
Trịnh Tú Tú bình tĩnh lại đi về nhà.
Lúc này Nghiêm Vi Dân đang nấu cơm, vừa nấu cơm vừa nhìn ra bên ngoài.
“Mẹ con đâu rồi? Sao còn chưa về nữa, đội trưởng nói mẹ con xin về trước mà.
Đâu mất tiêu rồi? Đâu rồi?”
“Cha à, cha đừng có một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng chứ.
Lỡ đâu mẹ đi làm cái gì rồi sao, cha canh chặt như thế làm gì cơ chứ?”
Nghiêm Hành ở trong sân, vừa bọc sách cho Giản Hạnh Hạnh, vừa cạn lời trả lời ông.
“Anh cả, chỗ này bị nhăn rồi, xấu rồi!”
GIản Hạnh Hạnh gập đôi chân mập mạp đứng bên cạnh anh.
Non nớt nói, còn chỉ ra góc nhỏ bị nhăn.
Nghiêm Hành kiên nhẫn làm lại.
“Để anh cả vuốt thẳng cho em.”
“Được ạ.”
“Trẻ con như con thì biết cái gì chứ.
Cha như thế kêu là quan tâm chứ không gọi là canh chặt.
Không phải do cha sợ mẹ của con có chuyện gì hay sao.”
Trong lòng Nghiêm Vi Dân sốt ruột vô cùng.
Vừa đảo rau vừa nghĩ mười nghìn lần cảnh vợ chạy theo người khác.
Nhưng nhìn con gái nhỏ ngây thơ còn ở trong sân thì lại thở phào, nói với bản thân là không thế nào.
Tú Tú cũng không phải là người phụ nữ giống Trần Na, nói không cần ba người con trai là không cần.
Nhưng Tú Tú liều chết che chở Hạnh Hạnh, không giống, cô ấy sẽ không đi.
“Anh cả, bọc bìa sách cho em với.
Anh bao đẹp, anh xem em làm giống như dưa muối vậy đó.”
Nghiêm Thắng cầm tác phẩm tựa như dưa muối của mình, ngồi bên cạnh giương mắt nhìn anh cả.
“Chỉ bọc giúp em một cuốn thôi, em học nhiều chút, sau này phải tự làm chuyện của mình.
Em học nhiều năm là nhiều sách lắm đấy, muốn anh bọc giùm hết hay sao?”
Nghiêm Hành xụ mặt chín chắn dạy dỗ em trai nhỏ của mình.
“Còn em nữa? Anh cả, không thì em cũng học theo nhé, em cũng phải học rất nhiều sách mà.”
“Không cần đâu, em có anh cả là được rồi.”
“Anh cả, sao anh thiên vị như thế!”
“Hạnh Hạnh là con gái, em thì sao? Nếu em là con gái thì anh bọc sách cho em!”
“Em cảm thấy em phải đó nha, anh ơi~~~”
Nghiêm Thắng giả giọng Giản Hạnh Hạnh kêu anh.
Nghiêm Hành chán ghét cầm sách hung hăng gõ anh ấy.
“Bình thường đi, nếu không anh không bọc cho em cuốn nào đâu nhé!”
Giản Hạnh Hạnh cười vui vẻ cười khanh khách, ngã trái ngã phải giống như con cua nhỏ, xém chút là té rồi.
Nghiêm Vi Dân nhìn mấy đứa trẻ không tim không phổi, bất lực nói.
“Này? Không ai để ý cha già cần an ủi hả? Còn như thế nữa cha không nấu cơm đâu!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...