Dịch: Y Na
Sau khi ly hôn, Trịnh Tú Tú không còn nơi nào để đi, bà là thanh niên trí thức, không thể về nhà mẹ đẻ cũng không thể ở lại nhà chồng, chỉ đành mang Hạnh Hạnh về điểm thanh niên trí thức.
Hai người đều là ly hôn nuôi con nên rất xứng đôi, chỉ gặp nhau mấy ngày đã quyết định kết hôn, cả hai đều còn trẻ, chỉ mới ngoài ba mươi, cũng không hề xấu xí, hai người cũng thực sự dính nhau một thời gian, ông thậm chí còn nhiệt tình hơn trước.
Nhưng kể từ khi phát hiện bà gần gũi với thanh niên trí thức Tưởng Húc Nhật trong đội, sợi dây cung trong đầu ông lập tức sụp đổ.
Ông cảm thấy số mệnh của mình là không có vợ.
"Mẹ đưa con đi rửa tay trước.
"
Trịnh Tú Tú cũng không muốn tranh cãi nữa, thuận sườn dắt lừa xuống núi, bế Giản Hạnh Hạnh đến cạnh vạc nước.
"Mẹ, cha khóc rồi, cha khó chịu lắm, cha mẹ có thể ngừng cãi nhau được không? Cha yêu mẹ lắm, con cũng yêu cả hai người rất nhiều, moa~~~"
Giản Hạnh Hạnh vòng đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu của mình qua cổ mẹ, thì thầm, nói xong còn hôn một cái thật mạnh vào mặt mẹ, đè bẹp cái miệng nhỏ nhắn đầy thịt của mình, giống như đang khẳng định lời nói yêu thương của mình.
Khóc? Sao một người đàn ông trưởng thành như ông lại khóc?
Trịnh Tú Tú hơi kinh ngạc quay đầu, vừa vặn nhìn thấy tay Nghiêm Vi Dân từ khóe mắt buông xuống, đáy mắt vẫn đỏ hoe.
Lần này bà cũng im lặng.
Trên bàn ăn có sáu người ngồi xung quanh, các con trai của Nghiêm Vi Dân theo thứ tự lần lượt là chín tuổi, bảy tuổi và sáu tuổi, cả ba đều không nói một lời mà im lặng ăn cơm, chỉ có Giản Hạnh Hạnh vẫn dùng giọng sữa nói chuyện không ngừng.
"Cha! Hôm nay có ờ, có nhiều rau có gai kia, không phải cha thích ăn nhất sao? Mẹ cố ý đi hái cho cha, gai đâm vào tay suýt hỏng tay đó, đáng thương lắm.
"
Nói rồi cô vừa cẩn thận gắp một đũa rau gai bỏ vào bát ông, vừa ngước mắt nhìn ông với ánh mắt lấp lánh cầu xin khen ngợi.
"Bịch!"
Rau gai trượt khỏi đũa rơi xuống mặt bàn.
"Ôi rơi mất rồi!"
Giản Hạnh Hạnh khó chịu bĩu môi, chuyện gì vậy, rõ ràng cô dùng đũa rất tốt, cướp được rất nhiều đồ ăn trong trại trẻ mồ côi! Ngoại trừ những người bạn lớn hơn thì không có bạn nhỏ nào có thể sánh bằng cô!
"Không sao đâu, cha không ngại bẩn, các con cũng ăn đi, ăn đi!"
Nghiêm Vi Dân nghe xong rất bất ngờ, Hạnh Hạnh nói là rau gai, thế mà vợ ông lại biết ông thích ăn món gì, còn cố ý làm cho ông ấy! Còn bị gai đâm vào tay nữa!
Ông không ngại bẩn chút nào, không chỉ gắp rau gai rơi trên mặt bàn lên ăn mà còn trực tiếp bưng đĩa rau gai kia qua, tự mình ăn hết, chỉ gắp trứng gà cho vợ và mấy đứa bé.
Trịnh Tú Tú nhìn Nghiêm Vi Dân vui vẻ, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.
Nghiêm Vi Dân có nhiều con trai, nhưng ông rất khỏe mạnh, có thể kiếm được mười lăm điểm công việc mỗi ngày, tương đương với một người đàn ông rưỡi, hơn nữa còn có một ít phụ cấp xuất ngũ, hai người cùng nhau cố gắng, cuộc sống cũng không quá khó khăn, ông còn rất thương bà và Hạnh Hạnh, hơn nửa năm nuôi Hạnh Hạnh tròn vo, không nhất thiết phải đến giai đoạn ly hôn.
Bà suy nghĩ rồi gắp trứng gà vào bát của Nghiêm Vi Dân, dịu dàng nói.
"Anh cũng ăn đi.
"
!!!
Hôm nay Nghiêm Vi Dân được vợ quan tâm hai lần, ông lập tức quên đi mọi bất bình, nở một nụ cười hạnh phúc.
"Không cần đâu vợ, em ăn đi.
"
Trong lòng ông nóng như thiêu đốt, cứ lén lút nhìn chằm chằm Trịnh Tú Tú, cơm nước xong xuôi còn chưa rửa bát, đã đuổi bốn đứa bé đi làm bài tập rồi nhốt mình và Trịnh Tú Tú trong phòng.
Giản Hạnh Hạnh ngồi trong sân, chống tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ và hai chiếc răng nanh nhỏ.
Cô biết, chỉ cần có cô ở đây, cô sẽ không để gia đình này tan vỡ!
Leng keng.
"Hệ thống Hồng Nương bị ràng buộc, nhiệm vụ tác hợp cha mẹ đã hoàn thành, phần thưởng là 100 vận may.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...