Mẹ Tôi Là Thanh Niên Trí Thức Xinh Đẹp


Dịch: Y Na

Xong xuôi anh ấy chạy một mạch về nhà, Nghiêm Hành ôm mông Giản Hạnh Hạnh, chạy còn nhanh hơn anh ấy.

Vèo một cái, hai người như đạp Phong Hoả Luân, chạy hết tốc độ về phía trước, bên tai đều là tiếng gió gào thét.


“Bành.



Tiếng pháo trong hố xí vang lên ầm ĩ, vô số vật thể màu vàng đen hôi hám bay ra ngoài, toàn bộ tường nhà xí đều bị dán kín, còn bị vẩy ra ngoài rất nhiều.


May mà chạy nhanh.


“Kích thích quá đi.



Giản Hạnh Hạnh ôm chặt cổ Nghiêm Hành, tiếng cười khe khẽ không thể ngừng lại, thậm chí cô còn muốn quay lại đùa thêm.


“Suỵt, sắp về đến nhà rồi, rón rén về phòng ngủ đi, ngày mai phải coi như không có chuyện gì xảy ra, không được nói cho ai biết, biết chưa?”


Nghiêm Hành lo lắng, đi đến cổng lại xoa đầu nhỏ của cô dặn dò lần nữa.


“Biết rồi, anh cả anh yên tâm, chúng ta là châu chấu cùng thuyền, khai ra các anh chính là khai ra em, sẽ bị đánh.



Giản Hạnh Hạnh đứng thẳng người, nghiêm túc gật đầu, cô hiểu quy củ giang hồ.


“Em biết nói nhiều thật đấy.



Nghiêm Nam không nhịn được cười, thái độ đối với Giản Hạnh Hạnh cũng tốt hơn rất nhiều, cùng nhau làm chuyện xấu một lần là khác ngay.


“Tất nhiên rồi.



Giản Hạnh Hạnh kiêu hãnh nâng cái cằm tròn vo, ánh mắt sáng tỏ, giọng điệu trong trẻo, là một chú gấu con siêu ngọt ngào.


Nghiêm Hành mỉm cười giúp cô sửa lại cái đầu chuồng gà bị gió thổi tung, sau đó ba người về phòng ngủ, một đêm yên bình.


Ngày hôm sau.


Vì ngủ muộn nên Giản Hạnh Hạnh đã ngáp năm lần kể từ khi ngồi vào bàn ăn.


“Hạnh Hạnh, tối qua con ngủ không ngon à? Sao lại buồn ngủ như thế? Không phải con luôn đi ngủ rất sớm sao?”

Trịnh Tú Tú thắc mắc đặt bát cháo trước mặt cô, sau đó bưng dưa chua lên.


“Mẹ ơi, đêm qua con nằm mơ, tỉnh dậy mấy lần.



“Con gặp ác mộng sao? Đừng sợ, ăn cơm xong mẹ dỗ con ngủ một giấc nhé.



“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.




Giản Hạnh Hạnh ngọt ngào tươi cười với mẹ mình, Nghiêm Vi Dân thì khó hiểu nhìn con trai cả và con trai thứ.


“Hai đứa cũng gặp ác mộng à, sao mắt lại thâm đen thế kia.



“Con không…”

Hai người còn chưa kịp trả lời thì thím Dung đã đằng đằng sát khí đi tới, hét lớn ở bên ngoài.


“Nghiêm Hành! Nghiêm Nam! Hai thằng ranh con chúng mày ra đây cho tao! Hai đứa đáng chết này! Có phải tối qua chúng mày làm nổ hố xí nhà tao không! Còn đổ phân gà vào vại nước nhà tao, buộc cửa phòng nhà tao lại, có phải chúng mày làm không hả! Tối qua tao nghe thấy tiếng mà không ra ngoài được!”

“Nhà xí nhà tao không thể nhìn nổi nữa, phân văng tung tóe ngoài sân, thối hoắc! Tao tạo nghiệt gì mà bị chúng mày hành hạ như thế, hôm nay nhà chúng mày nhất định phải giải thích chuyện này cho tao! Nghiêm Vi Dân, Nghiêm Vi Dân chú có nhà không! Ra đây cho tôi!”

“Có chuyện gì thế?”

Nghiêm Vi Dân trừng mắt nhìn hai người, Nghiêm Nam nhún nhún vai, ranh mãnh nói.


“Con không biết.



Nghiêm Hành nhấp một ngụm cháo, vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên nói.


“Chẳng lẽ cứ nói con thì là con? Bằng chứng đâu?”


“Đúng vậy, không có bằng chứng chính là nói xấu, như thế là sai! Cha, cha không được tin lời nói dối của bà ta!”

Giản Hạnh Hạnh liên tục gật đầu phụ hoạ, ba người cùng nhau kiện cáo, sao Nghiêm Vi Dân có thể không hiểu.


“Tí nữa cha xử lý các con sau.



Nghiêm Vi Dân bóp mũi Giản Hạnh Hạnh một cái, cùng Trịnh Tú Tú ra ngoài mở cửa.


“Chị dâu, mới sáng sớm sao đã lớn tiếng như thế, doạ mấy đứa nhóc nhà tôi rồi.



Nghiêm Vi Dân mở cửa, cất cao giọng nói.


“Phì! Chúng nó doạ tôi thì có! Vi Dân, tôi nói chứ mấy thằng nhóc nhà chú phải được dạy dỗ một trận, tôi chỉ đùa một hai câu đã bị chúng nó trả thù, cái tính này cũng thật quá đáng, cứ thế mai mốt lớn lên có cái gì chúng nó không dám làm? Tôi nhất định phải cho chúng nó một trận!”

Bà ta nói rồi định đi vào, nhưng Trịnh Tú Tú và Nghiêm Vi Dân cùng nhau chặn cổng lại, không cho bà ta vào trong.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận