9.
Ngày thứ hai đi học, tôi lấy ra hộp sô cô la từ cặp của mình để tặng Lâm Y Y, một phần là để cảm ơn cô bé đã giúp đỡ tôi ngày hôm qua, một phần là vì tôi muốn hỏi một số việc.
"Hai năm trước, mẹ mình mới nói rằng mình có một người cậu ruột. Nghe đâu cậu mất tích khi còn nhỏ và gần đây đã tìm được."
Lâm Y Y cười, tôi lại bóc một miếng sô cô la và hỏi cô bé: "Vậy cậu có vợ chưa?"
"Chưa có."
Tôi gật đầu, tốt nhất là chưa có vợ.
Gần đây, mối quan hệ giữa tôi và Lâm Y Y đã tốt hơn, vì sau khi chúng tôi cùng nhau xử lí cậu nhóc béo nhất lớp, không ai dám đụng đến chúng tôi nữa.
Gần giờ tan học, đã có nhiều phụ huynh đứng ngoài lớp học.
Tôi nhìn qua cửa sổ, mẹ tôi đứng trong đám đông, mặt dán vào kính cửa, cố nhìn vào bên trong lớp.
Ra khỏi lớp, mẹ tôi nắm lấy tay tôi và đi ra khỏi trường. Tại cổng trường, tôi gặp một người không ngờ tới.
Cố Quyết đợi trước cổng trường với vẻ mặt u ám, đứng khoanh tay trước ngực.
Nhìn thấy chúng tôi, Cố Quyết liền đến gần.
Mẹ tôi kéo tôi ra phía sau, che chắn tôi.
"Anh định làm gì?"
Cố Quyết lại kéo tay mẹ tôi: "Đi với tôi."
"Tránh ra!" Mẹ tôi đẩy Cố Quyết một cái, lùi lại một bước.
“Cô phải xin lỗi Âm Âm cùng cháu trai cô ấy! Cô ấy đã bị cô làm cho tức đến mức sảy thải."
Sức khỏe của nữ chính thật tệ, chỉ nói vài câu mà đã sảy thai.
Nhưng có liên quan gì đến tôi và mẹ? Thay vì tìm đến chúng tôi, cha tôi tốt hơn hãy đi tìm Triệu Thành để nhắc nhở cậu bé không gây phiền phức cho tôi mới đúng.
"Nếu đã sảy thai thì đi tìm bác sĩ, tôi không phải bác sĩ. Chó khôn không cản đường, hiểu không?" Mẹ tôi nghiêng đầu, chuẩn bị đi qua bên cạnh.
Cố Quyết kéo mẹ tôi không được liền kéo tóc tôi. Tôi cảm thấy đau và lập tức hét to lên.
Cái tên nam chính này thật là vô đạo đức khi nắm tóc tôi, loài gì chứ không phải loài người.
[Mẹ nó, bà đây có thể giết hắn không, lần đầu gặp nam chính khốn nạn như thế này.]
"Bỏ tay ra! Buông ra ngay!" Mẹ tôi nói và liên tục đánh vào tay của Cố Quyết.
Tôi bị Cố Quyết ghì chặt trong lòng. Tôi quyết định la lớn: "Cứu mạng! Có người bắt cóc trẻ con!"
10.
Cổng trường mẫu giáo rất đông phụ huynh, khi nghe thấy bắt cóc trẻ con thì họ lập tức chạy đến.
"Tôi là cha của con bé. Tôi chỉ rước con bé về nhà thôi." Cố Quyết nhanh chóng nói.
Sau khi nghe những lời này, các phụ huynh xung quanh có vẻ tản ra và không quan tâm đến việc gia đình người khác.
"Kẻ này không phải là cha con bé, tôi không biết hắn!" Mẹ tôi nhanh chóng nhấc tay Cố Quyết lên để kéo tôi ra, nhưng chênh lệch sức lực giữa nam và nữ quá lớn, hoàn toàn không thể làm gì hắn.
Ngược lại, hắn còn bắt tôi và mẹ rồi đẩy từng người lên xe.
"Bỏ tay ra!" Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt hắn ta.
"Tổng giám đốc Cố, việc bắt người vô cớ thế này không tốt đâu."
Cố Quyết nhìn thấy anh ta, cười chế nhạo: "Tạ Lâm? Sau khi được tìm thấy, anh có vẻ tự tin quá nhỉ, dám cản đường tôi à? Quên đi những ngày làm chó bên cạnh tôi rồi sao?"
Tạ Lâm không quan tâm lời nói của hắn ta, chỉ yêu cầu hắn thả tay và kéo mẹ tôi ra phía sau.
Nhưng hắn vẫn còn nắm lấy đuôi tóc của tôi, tôi không dám động.
Ai ngờ khi Cố Quyết thả mẹ tôi, hắn ta nhấc tay lên, mở cửa xe và đẩy tôi vào trong.
Sau đó hắn ta ngồi lên ghế lái, khóa cửa xe và phớt lờ việc mẹ tôi cùng Tạ Lâm đập vào cửa xe, nhấn ga và chạy đi.
Tôi quan sát đường xung quanh, ghi lại bằng đồng hồ đeo tay trên cổ tay.
Cố Quyết lái xe lên núi, cuối cùng dừng lại ở căn biệt thự ven núi.
"Vào đây, xin lỗi Âm Âm cho tao." Cố Quyết bắt tôi xuống xe, lớn tiếng ra lệnh cho tôi.
Tôi nhổ nước bọt vào người hắn và không nói gì.
"Mày giống hệt mẹ mày, hống hách và cố chấp. Vào trong đó mà tự ngẫm đi."
Vì hắn không thể bắt tôi mở miệng, nên hắn đã đem tôi quẳng vào căn phòng và khóa cửa.
Tôi lấy đồng hồ đeo tay ra khỏi túi quần, mẹ tôi có thể tìm vị trí của tôi thông qua nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...