Mẹ Tôi Là Nữ Chính Xuyên Không
Vừa dứt lời, bà Lý đã vung tay tát cô một cái.
"Con đĩ nhỏ này dám nói chuyện với tao như vậy! Ai cho mày cái gan đó! À! Tao nói cho mày biết, dù mày có tách ra khỏi nhà đi nữa thì sống là người nhà họ Lý, chết là ma nhà họ Lý!"
Bà lão sức mạnh lớn, đầu Khương Hiểu Hiểu bị tát lệch đi, má đau rát bỏng, khóe miệng chảy máu.
Lần này, Tôn Thị không ngăn cản mẹ chồng mình, mà lạnh lùng nhìn Khương Hiểu Hiểu.
"Hừ, khách sáo với mày một chút mà mày lên tận trời à, tự chuốc cực khổ!"
Chị ta cất trứng, rồi lôi ra sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn.
"Mẹ, đừng nói nhiều với nó nữa, tranh thủ lúc họ Khương kia chưa về, nhanh đưa người đi!"
Mấy người này ở ngoài cửa hô hào một hồi lâu, không thấy họ Khương xuất hiện, đoán là họ Khương không có nhà, nên mới dám đạp cửa xông vào.
"Được! Mau trói người đi!"
Bà Lý vừa nghĩ lại chuyện vài hôm trước bị Khương Mạt đè xuống đất đánh mà hoảng sợ, lập tức bỏ mặc mọi thứ, tiến lên bắt Khương Hiểu Hiểu.
"Cút đi!"
Khương Hiểu Hiểu không giãy được, đành cắn mạnh vào tay bà Lý.
"Á! Đau!"
Bà Lý lập tức hét lên thảm thiết như lợn bị giết, vùng vẫy để giằng tay ra.
Nhát cắn này của Khương Hiểu Hiểu là dùng toàn lực, như muốn xé một mảng thịt trên mu bàn tay bà Lý, khiến cho mu bàn tay bà ta đầm đìa máu tươi!
"Con ranh con này! Mau buông ra!"
Tôn Thị vội vàng giữ chặt Khương Hiểu Hiểu đang điên cuồng giãy dụa, đồng thời dùng sợi dây thừng trong tay trói chặt tay và chân cô.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, dù có giãy dụa hết sức cũng không thể thắng nổi hai người lớn.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Có người bắt cóc!!"
Khương Hiểu Hiểu bị hai người giữ chặt và trói tay chân, liền ngửa cổ hét lên.
Trước kia Khương Hiểu Hiểu còn nghĩ may mà nhà mình ở cuối thôn, xa người, nhưng giờ phút này cô hối hận xanh cả ruột!
"Nhanh! Nhanh bịt miệng nó lại!!"
Tay bà Lý vừa lấy ra được, thấy cô hét thì lập tức vươn tay bịt miệng cô.
Tôn Thị vội vàng lấy ra một mảnh vải bông, banh miệng Khương Hiểu Hiểu ra và nhét chặt.
"Ưm! Ưm ư!!"
"Còn kêu nữa! Còn kêu nữa tao đánh chết mày!"
Bà Lý thấy cuối cùng đã khống chế được người thì tiến lên đá cô vài cái.
Vì vẫn còn tức giận, bà ta bóp cằm Khương Hiểu Hiểu và tát mạnh vài cái nữa.
"Tao cho mày cắn! Tao cho mày kêu! Mày có tin bà đây nhổ hết răng mày đi không!!"
Khương Hiểu Hiểu bị đánh đến mức nổ đom đóm mắt, má đau đớn sưng đỏ, miệng bị bịt chặt phát ra tiếng ư ử.
"Mẹ ơi, đừng đánh nữa, mau dắt người đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...