Mê Tình Sự Quyến Rũ Nguy Hiểm


Sau khi Tố Linh rời đi, Dannis liền thắc mắc hỏi:
“Ba à, dù sao Tố Linh cũng là sát thủ số một của Shadow, ba không thể phạt cô ấy nhẹ hơn một chút sao? Cần gì phải tới mức đuổi cô ấy ra khỏi dinh thự trong vòng một tháng chứ?”
Trước sự thắc mắc của con trai, ông chủ Dante chỉ thở dài một tiếng.

Ông ta quay người lại, hai mắt nhìn thẳng vào Dannis, ánh mắt sắc lạnh lại sâu thẳm thật khiến đối phương phải dè chừng.
“Ban nãy con không nghe Yến Doanh nói sao? Lam Tố Linh vậy mà lại quen biết với Nguyên Chính Phàm con trai của Nguyên Chính Quân.

Lần này ta đuổi cô ta đi, chính là để cô ta tiếp cận Nguyên Chính Phàm, đương nhiên là cũng phải cử người theo dõi.

Đợi đến khi tóm được Nguyên Chính Phàm, chúng ta sẽ khiến Nguyên Chính Quân lộ diện và giết hắn.”
Dannis híp mắt nhìn ba mình, nghi ngờ hỏi:
“Là ai ra lệnh cho ba thế?”
Dante mỉm cười với con trai, ông ta gật gù:
“Là một vị khách hàng vô cùng đặc biệt.”
Danh tính của vị khách đặc biệt này được Dante giấu kín, ngay cả con trai mình ông ấy cũng không tiết lộ.

Vị khách bí ẩn ấy muốn mượn tay tổ chức Shadow để giết Nguyên Chính Quân và con trai Nguyên Chính Phàm.

Trùng hợp là Lam Tố Linh lại là người Nguyên Chính Phàm đang nhắm đến, cho nên tổ chức Shadow đã không ngần ngại mà lấy cô ra làm mồi nhử.

Tối hôm ấy.
Lam Tố Linh ngồi một mình thẫn thờ ở bến chờ xe buýt, cô không có tiền cũng chẳng có nơi nào để đi cả.


Trời về đêm càng lúc càng lạnh, Tố Linh chỉ khoác duy nhất một chiếc áo khoác mỏng, mái tóc dài buộc gọn sau đầu để lộ gương mặt nhợt nhạt với hai bên má đã đỏ lên vì lạnh.
Đúng lúc ấy, có một gia đình ba người bất chợt đi đến ngồi cạnh cô, chắc họ đang chờ xe để về nhà.

Đột nhiên chú gấu bông trên tay cậu bạn nhỏ của gia đình kia rơi xuống chân của Tố Linh, thấy thế cô liền cúi người nhặt lên rồi trả lại cho cậu bé ấy.
“Của em đây, giữ cẩn thận đừng để rơi nhé!”
“Cảm ơn chị rất nhiều.”
Cậu bé vui vẻ đón lấy chú gấu bông sau đó chạy đến chỗ ba mẹ, ba mẹ của cậu bé cũng mỉm cười cảm ơn cô.

Xe buýt vừa đến, gia đình họ cũng nhanh chóng đi lên xe.

Thấy Tố Linh cứ đứng yên một chỗ, mẹ của cậu bé ban nãy mới vội hỏi:
“Cô gái, cô không lên xe sao?”
“À dạ không cần đâu ạ.” Lam Tố Linh lắc đầu.
Xe buýt tiếp tục rời đi, đây là chuyến cuối cùng rồi.
Lam Tố Linh lại ngồi phịch xuống ghế, cô nhớ lại nụ cười trên môi cậu bé ban nãy chắc hẳn cậu bé ấy đang rất hạnh phúc.

Điều đó lại khiến cô nhớ đến chuyện lúc nhỏ của mình, vốn dĩ cô cũng có một gia đình hoàn chỉnh nhưng ba mẹ cô lại nhẫn tâm bỏ rơi cô.

Cho đến hiện tại cô đã chẳng còn nhớ mặt mũi họ trông ra sao và cô cũng chẳng muốn nhớ.

Nếu họ thực sự là những người cha mẹ tốt thì đã không bỏ rơi chính đứa con ruột của mình như thế rồi.
Ngồi một lúc ở bến xe thì thấy lạnh quá nên Tố Linh quyết định đứng dậy đi dạo.

Lúc cô đi vào một con hẻm vắng thì bỗng cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra.

Lam Tố Linh quay lại đằng sau, đột nhiên có người cầm dao tới muốn đâm cô, cô đã nhanh chóng phản ứng lại nhưng con dao vẫn sượt qua cánh tay khiến nó chảy máu.
Tố Linh ôm lấy vết thương trên tay, còn chưa kịp hỏi gì thì người che khăn kia lại tiếp tục cầm dao phi đến.

Nhìn dáng người có thể đoán được người muốn hại cô là phụ nữ nhưng tại sao người đó lại làm thế chứ?
Đánh nhau một hồi, Lam Tố Linh dường như đã nhận ra chiêu thức người này dùng rất quen thuộc.

Cô cố gắng dùng tay gỡ chiếc khăn trên mặt cô ta xuống thì bất ngờ phát hiện ra đó lại chính là Yến Doanh.

Sau khi bị lộ mặt, Yến Doanh cũng không đánh nữa mà lúc này cô ta phải đối mặt với câu hỏi của Tố Linh.
“Yến Doanh, cô bị điên rồi sao? Tôi biết là cô ghét tôi nhưng cô đã quên Shadow quy định thế nào rồi à?”
Yến Doanh mỉm cười đáp:
“Đương nhiên là tôi nhớ chứ, Shadow có quy định là thành viên trong tổ chức không được tự ý giết thành viên khác.”
“Cô biết như thế vậy mà vẫn muốn giết tôi sao?”

“Lam Tố Linh, cô đã bị đuổi ra khỏi dinh thự trong vòng một tháng, chỉ cần là cô chết trong vòng một tháng đó thì tổ chức sẽ chẳng phạt được tôi.

Cô không thấy đây chính là cơ hội tốt để tôi trừ khử cô à?”
Lam Tố Linh tức giận siết chặt tay lại, cô biết bản thân mình còn đang phải chịu phạt nhưng nếu hôm nay cô không giết Yến Doanh thì người chết chắc chắn sẽ là cô.

Thế là hai cô gái lại lao vào đánh nhau, dù đang bị thương nhưng Tố Linh vẫn chiếm được ưu thế.

Cho đến khi Tố Linh khiến Yến Doanh ngã ra đất, cướp được dao và nằm đè lên cô ta thì mọi chuyện đã khác rồi.
“Hôm nay người chết phải là cô mới đúng!”
Tố Linh trợn trừng hai mắt lên, tay cô siết chặt con dao chuẩn bị đâm thẳng vào Yến Doanh.

Nhìn dáng vẻ của Tố Linh lúc ấy trông rất đáng sợ, giống như bị quỷ sai khiến vậy.
“Áaaaaaaaaaa, cứu tôi với!” Yến Doanh sợ hãi nhắm chặt mắt lại, miệng hét lớn.
Pằng!
Khoảnh khắc con dao sắp sửa đâm xuống thì bỗng dưng có tiếng súng vang lên rất to.

Con dao trên tay Tố Linh bất chợt rơi xuống vì hông của cô đang chảy rất nhiều máu.
Yến Doanh hoảng hồn đẩy Tố Linh ra rồi đứng dậy, cô ta tròn mắt nhìn cơ thể toàn máu của Tố Linh rồi lại hướng mắt nhìn về phía tiếng súng vừa vang lên.
“Cậu… cậu chủ.”
Thì ra người vừa bắn súng chính là Dannis, đi theo anh ta còn có thêm dăm ba người nữa, họ đi đến nhấc Tố Linh đã ngất cùng vết thương lên trên xe.

Yến Doanh cứ ngỡ Dannis nổ súng để cứu mình vì thế liền chạy đến ôm chầm lấy hắn rồi nói:
“Huhu, may là có cậu chủ đến kịp nếu không Doanh Doanh đã bị cô ta đâm chết rồi.”
Dannis lạnh lùng đẩy Yến Doanh ra khỏi người mình, anh giơ súng lên dí thẳng vào trán cô ta rồi cảnh cáo:
“Có phải cô đang muốn chết không?”
“Cậu… cậu chủ…” Yến Doanh mở to mắt, miệng run run.
“Trên đời này có hai thứ mà tổ chức Shadow ghét nhất.


Một là kẻ phản bội, hai chính là kẻ ngu dốt kém cỏi nhưng lại thích phá hoại, và cô chính là loại thứ hai đấy.”
Song, Dannis liền cất súng rồi lên xe rời đi mà bỏ mặc Yến Doanh đứng thẫn thờ ở đó.

Dù mới vừa thoát chết nhưng Yến Doanh vẫn muốn giết Tố Linh cho bằng được thì mới thôi.
“Con hồ ly tinh Lam Tố Linh, mày cứ đợi đó, tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu.”
Xe ô tô chở Tố Linh đi qua biệt thự Dalicat của nhà họ Nguyên thì bất ngờ mở cửa rồi thả cô ở ngay trước cổng.

Vệ sĩ canh cổng biệt thự hớt hải chạy đến, họ định bám theo chiếc xe nhưng chiếc xe đã phóng đi với tốc độ rất nhanh.
Đúng lúc ấy xe ô tô của Nguyên Chính Phàm cũng về tới nơi, vệ sĩ thấy anh thì nhanh chóng chạy đến báo:
“Thiếu gia, ban nãy có một chiếc xe lạ thả một cô gái toàn thân đầy máu trước cổng biệt thự, chúng ta phải làm sao đây ạ?”
Nguyên Chính Phàm bán tín bán nghi bước xuống xe, anh hỏi:
“Cô ta chết chưa?”
“Hình như vẫn còn thở thưa anh.”
Ngay khi phát hiện cô gái người bê bết máu chính là Lam Tố Linh thì Nguyên Chính Phàm đã rất bất ngờ.

Anh đi đến nâng cô dậy sau đó xem qua vết thương trên người của cô.
“Là vết súng bắn…”
Sau đó Nguyên Chính Phàm không ngần ngại về việc máu có thể dính lên người mà ngay lập tức bế Tố Linh lên, anh còn mau chóng ra lệnh với Hạ Minh:
“Mau quay xe đến nhà trị thương ngay đi.”
Hạ Minh hoảng sợ, lật đật chạy vào xe, vừa chạy vừa lẩm bẩm:
“Lỡ cô gái đó mà chết thì cô ấy có ám Dalicat, ám mình và thiếu gia không nhỉ? Trời đất ơi, mong là cô ấy không sao.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận