Mê Tình Dụ Dỗ Yêu


Nghiêm Mặc Tường trừng mắt nhìn anh, cho dù có chết ông ta cũng không quên được vui cháy năm nào anh đã gây ra khiến vết bỏng trên mặt ông ta không thể nào biến mất được.

Ôn lại chuyện cũ như thế là đủ rồi, điều Nghiêm Mặc Tường cần bây giờ là đồ để đổi người.
"Nguyên Chính Quân, mau đưa dữ liệu kho báu đây, tôi sẽ thả con gái của cậu ra."
Nguyên Chính Quân lấy chiếc USB trong túi ra, anh giơ lên rồi nói:
"Ông phải đưa con gái cho tôi trước thì tôi mới đưa cho ông USB."
Nghiêm Mặc Tường sẽ không ngu đến mức thả Hạ Nhu trước để Nguyên Chính Quân vừa cứu được người vừa có thể giữ lại USB.

Ông ta phá lên cười, gọi vệ sĩ bế Tiểu Nhu tiến lại gần nhưng chưa vội giả nó cho Nguyên Chính Quân, ông ta nói:
"Nhỡ đâu USB mà cậu đang cầm là đồ giả thì sao? Tôi muốn kiểm tra trước."
Người của Nghiêm Mặc Tường mang máy tính đến cho ông ta thử kiểm tra USB nhưng Nguyên Chính Quân cũng không dại gì mà đưa nó cho ông ta ngay.

Anh vẫn giữ chặt USB trong tay chỉ lên tiếng:
"Ông đưa máy tính đây, tôi có thể giúp ông kiểm tra."
Nghiêm Mặc Tường hậm hực đưa máy tính cho Nguyên Chính Quân, hai con người này luôn đề phòng nhau bởi đã là kẻ thù thì ai mà tin tưởng cho được.

Nguyên Chính Quân cắm USB vào máy tính, dữ liệu hiện lên trên màn hình đã đủ chứng minh USB này là thật.
Sau khi kiểm tra xong, màn thực hiện giao dịch đổi vật lấy người bắt đầu được tiến hành.
Cả USB và Hạ Nhu sẽ phải được trao đến tay đối phương cùng một lúc.
Tiểu Nhu chạy đến ôm lấy Mộc Tịch Nhiên, vì sợ hãi mà con bé đã khóc tới sưng cả mắt.
"Mẹ ơi!"
USB cũng được đưa đến tay của Nghiêm Mặc Tường, ông ta cầm lấy nó mỉm cười một cách mãn nguyện.
Nhưng mọi chuyện cứ vậy mà xong sao?
Không, Nghiêm Mặc Tường sẽ không để Nguyên Chính Quân rời đi dễ dàng.
Đúng lúc ông ta định ra tay, người của Nguyên Chính Quân liền kéo đến.

Pằng!
Tiếng súng đầu tiên vừa vang lên đã khiến tất cả vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường trở tay không kịp.

Chẳng mấy chốc nơi đó đã biến thành chiến trường chất đầy xác chết.
Nghiêm Mặc Tường không có súng vì vậy phải tìm chỗ trốn, Nguyên Chính Quân dọn đường đưa hai mẹ con Mộc Tịch Nhiên chạy trốn nhưng còn chưa kịp rời đi chân của Mộc Tịch Nhiên đã bị ai đó bắn sượt qua.

Cô mất đà ngã lăn xuống đất, Tiểu Nhu cũng ngã theo nhưng may mắn là được Nguyên Chính Quân chạy đến đón kịp.

Mộc Tịch Nhiên bị thương ở chân, cô khó nhọc chống tay đứng dậy nhưng chỉ vừa mới đứng lên một con dao sắc nhọn bất ngờ kề sát cổ của cô.
"Tất cả mau dừng lại, nếu không Mộc Tịch Nhiên sẽ chết!"
Nghiêm Mặc Tường rút dao trong người ra, nhân lúc Mộc Tịch Nhiên bị thương mà chạy đến bắt cô làm con tin.
Nguyên Chính Quân ôm Tiểu Nhu trên tay, anh cứu được con gái nhưng lại vô tình để Tịch Nhiên rơi vào nguy hiểm.
Mộc Tịch Nhiên đứng thẳng người không dám nhúc nhích bởi con dao sắc nhọn của Nghiêm Mặc Tường đang dí sát vào da thịt cô, chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng sẽ dễ dàng lấy mạng cô bất cứ lúc nào.

Nghiêm Mặc Tường dùng Mộc Tịch Nhiên để bắt Nguyên Chính Quân rút lui đồng thời cũng nói ra đề nghị:
"Nguyên Chính Quân, cậu giữ USB lâu như vậy chắc hẳn đã tìm thấy kho báu rồi đúng chứ? Nếu muốn cứu Mộc Tịch Nhiên thì mau đưa ra lời giải mật mã cùng địa điểm đang giữ kho báu."
Nguyên Chính Quân không biết tại sao Nghiêm Mặc Tường lại nghĩ anh đã tìm ra nơi cất giữ kho báu nhưng anh sẽ không bao giờ để ông ta có được thứ mà anh muốn.
"Nghiêm Mặc Tường, ông nghĩ tôi sẽ làm theo lời ông sao?"
Nguyên Chính Quân đang cố nhắc khéo Nghiêm Mặc Tường về vụ việc lần trước, ông ta đã từng bắt cóc Mộc Tịch Nhiên một lần và anh đã không đến cứu.

Ý anh muốn nói là anh sẽ không vì Mộc Tịch Nhiên mà đưa kho báu cho Nghiêm Mặc Tường.
Mặc dù ý định của Nguyên Chính Quân đã rõ ràng như vậy nhưng Nghiêm Mặc Tường vẫn chắc chắn được một điều rằng Nguyên Chính Quân sẽ không bỏ mặc sự sống chết của Mộc Tịch Nhiên.

Ông ta một tay bóp chặt cổ cô, một tay kề dao vào cổ cô đe dọa:
"Nguyên Chính Quân, tôi sẽ đợi cậu đến cứu người.


Mỗi ngày tôi sẽ hành hạ cô ta, nếu cậu không đến… cô ta sẽ chết."
Nghiêm Mặc Tường và người của ông ta dùng Mộc Tịch Nhiên để lùi lại phía sau, biết là mình sắp bị đưa đi, Mộc Tịch Nhiên đã hét lên:
"Nguyên Chính Quân anh hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Nhu, đừng lo cho em, cứ mặc kệ em đi."
Tiểu Nhu thấy mẹ bị kẻ xấu đưa đi, con bé đã òa lên khóc:
"Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà.

Ba cứu mẹ đi ba, bọn người xấu sẽ làm hại mẹ đấy, huhu…"
Mộc Tịch Nhiên mỉm cười nhìn Tiểu Nhu, nước mắt cô khẽ rơi xuống nhưng vẫn cố trấn an con gái bằng nụ cười để nó nghĩ rằng cô sẽ không sao.
"Tiểu Nhu à, mẹ sẽ sớm trở về với con thôi, đừng khóc con nhé."
Sau đó, Mộc Tịch Nhiên bị Nghiêm Mặc Tường đưa lên xe và rời đi.
Nguyên Chính Quân cứu được Hạ Nhu nhưng lại không cứu được Mộc Tịch Nhiên.
Trở về Dalicat, Tiểu Nhu không ngừng trách móc Nguyên Chính Quân vì đã không cứu Mộc Tịch Nhiên.

Con bé đấm vào người anh, vừa đấm vừa khóc:
"Con ghét ba, tại sao lại không cứu mẹ? Con ghét ba lắm! Ba xấu lắm!"
Nguyên Chính Quân cũng không còn cách nào khác nên mới làm như vậy.

Anh để mặc cho Tiểu Nhu đánh mình, có lẽ làm thế sẽ khiến con bé hả dạ hơn.

Nhưng Tiểu Nhu chỉ đánh được một lúc rồi lại ôm chặt lấy Nguyên Chính Quân và khóc.
"Con nhớ mẹ, con muốn mẹ cơ, huhu…"
Thấy con gái khóc đòi mẹ, Nguyên Chính Quân cũng chỉ biết vỗ về an ủi nó.


Anh tất nhiên sẽ cứu Mộc Tịch Nhiên ra ngoài nhưng trước đó anh phải nhắm mắt làm ngơ để chuẩn bị cho kế hoạch giải cứu chu toàn.
Trong khi đó...
Mộc Tịch Nhiên bị người của Nghiêm Mặc Tường đưa đến biệt thự của ông ta, cô bị đẩy ngã và bị bọn chúng ép quỳ xuống đất.

Cô liếc mắt nhìn xung quanh căn biệt thự rồi phát hiện từ trong căn phòng kia bước ra một người đàn ông già dặn, bước đi cần phải có gậy ba toong.
Người đàn ông đó là David, sau lần phẫu thuật ghép da, sức khỏe của ông ta đã khỏe hơn rất nhiều.

Mộc Tịch Nhiên nhìn chằm chằm vào ông ta, cảm giác như đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó rồi thì phải.
David bước đến trước mặt Mộc Tịch Nhiên, cất tiếng hỏi cô:
"Cô là Mộc Tịch Nhiên người phụ nữ của Nguyên Chính Quân có phải không?"
Mộc Tịch Nhiên quay mặt đi không trả lời, thấy vậy Nghiêm Mặc Tường liền bóp chặt lấy má của cô, ông ta gằn giọng:
"Cô không nghe thấy ngài ấy hỏi sao? Khôn hồn thì hỏi câu nào trả lời câu ấy nếu không cô đừng trách."
Nghiêm Mặc Tường cảnh cáo xong liền buông tay ra, Mộc Tịch Nhiên bị ép quỳ, bên cạnh còn có mấy tên vệ sĩ giữ chặt lấy cô nên căn bản cô không thể thoát.
"Tôi nói cho các người biết, Nguyên Chính Quân sẽ không lấy kho báu để cứu tôi ra đâu.

Hiện tại tôi và anh ấy chỉ là quan hệ chủ tớ, không hơn không kém."
"Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô nói sao? Đừng tưởng nói những lời như thế thì tôi sẽ thả cô ra." Nghiêm Mặc Tường chỉ tay vào mặt cô, nghiến răng nói.
"Hừ… ông quên mất lúc tôi bị ông bắt cóc Nguyên Chính Quân cũng đã mặc kệ tôi đó sao? Anh ấy hận tôi vì thế sẽ không đến cứu tôi, huống hồ là đổi kho báu để lấy tôi về, anh ấy sẽ không làm vậy nên các người đừng mơ có được kho báu."
Mộc Tịch Nhiên nhếch miệng cười gian, thái độ của cô nghiêm túc đến mức khiến Nghiêm Mặc Tường và David có chút dè chừng.

Thế nhưng tự dưng từ đâu đó lại phát ra một giọng nói khiến Mộc Tịch Nhiên cũng phải bất ngờ.
"Hai người đừng tin lời Mộc Tịch Nhiên, cô ta lại đang mang thai con của Nguyên Chính Quân đấy.

Nếu hận nhau thật sự thì sao lại muốn có con với nhau được đúng không?"
Chuyện Mộc Tịch Nhiên đang mang thai là chuyện mà chỉ có mình cô và Mộc Kiều Hạ biết, tại sao lại có người thứ ba biết được? Cô thực sự muốn xem xem kẻ phát ngôn ra những lời đó là ai, gương mặt hắn thế nào?
Chủ nhân của những lời nói ấy là Lâm Thiếu Phong, hắn từ phía sau cô bước lên, vừa nhìn thấy mặt hắn Mộc Tịch Nhiên đã há hốc miệng kinh ngạc.
"Lâm Thiếu Phong?"
Lâm Thiếu Phong mỉm cười nhìn cô, hắn cúi xuống túm lấy tóc cô, ánh mắt giống như muốn giết cô đến nơi.

"Mộc Tịch Nhiên, lâu rồi không gặp, có vẻ như cô xinh đẹp hơn nhiều đó nhỉ?"
Lâm Thiếu Phong biết chuyện cô đang mang thai chắc là đã nghe lén cô và Mộc Kiều Hạ nói chuyện điện thoại.

Mộc Tịch Nhiên không thể để con của cô bị liên lụy vì thế liền phá lên cười.
"Ahaha, Lâm thiếu đùa vui thật đấy! Tôi làm gì có thai với Nguyên Chính Quân, anh nói dối như vậy là có ý gì đây?"
Lâm Thiếu Phong híp mắt nhìn cô, hắn không ngờ là cô lại chối bỏ cái thai trong bụng giỏi như vậy.

Nhưng nếu cô không thừa nhận, hắn vẫn có cách để khiến cô tự khai ra.
"Vậy sao? Vậy để xem thử tôi nói dối hay cô đang nói dối nhé?"
Vừa dứt lời, Lâm Thiếu Phong đã giơ chân lên định đạp vào bụng của Mộc Tịch Nhiên.

Mộc Tịch Nhiên hoảng hồn sợ hắn sẽ làm hại đến con mình nên cô đã ngay lập tức che bụng lại, nhắm mắt chờ đợi.

Nhưng Lâm Thiếu Phong chỉ đang muốn nhử cô, hắn thấy cô phản ứng như vậy liền tỏ ra hài lòng.
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà.

Mộc Tịch Nhiên đang mang thai nên cô ta mới che bụng lại khi tôi có ý định đá cô ta."
Lúc này Mộc Tịch Nhiên mới nhận ra mình đã bị mắc bẫy.

Cô ngửa mặt nhìn lên, phát hiện ánh mắt của ba người họ nhìn cô giống như nhìn một món mồi ngon.

Mộc Tịch Nhiên cảm nhận được sự bất ổn ở đây, có lẽ bọn chúng sẽ lợi dụng một người hai mạng để ép Nguyên Chính Quân giao ra kho báu.
Bọn chúng nhanh chóng nhốt Mộc Tịch Nhiên vào một chỗ rồi gửi tin nhắn đến cho Nguyên Chính Quân với nội dung:
/Có thể cậu sẽ không cứu Mộc Tịch Nhiên nhưng tôi chắc chắn cậu không thể bỏ mặc đứa con chưa chào đời của mình được.

Một người hai mạng, nếu muốn cứu sống cả vợ lẫn con thì mau chóng đem lời giải mã kho báu đến đây.

Tôi chờ phản ứng của cậu đấy, Nguyên Chính Quân./


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận