Tối hôm ấy.
Ngoài trời mưa đã tạnh hẳn, hôm nay mưa kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ, cứ ngớt rồi lại tiếp tục mưa.
Nguyên Chính Quân vừa giải quyết xong việc đang định chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đột nhiên có ai đó mở cửa phòng của anh.
Anh quay đầu lại thì phát hiện Hạ Nhu tay cầm gấu bông, hai mắt long lanh nhìn anh như sắp khóc.
"Tiểu Nhu, con sao thế?"
Nguyên Chính Quân vội vàng chạy đến chỗ của Hạ Nhu, con bé mếu máo ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào nói:
"Ba ơi, mẹ bị làm sao ấy, trán mẹ nóng và đổ nhiều mồ hôi lắm.
Mẹ bảo mẹ khó chịu nhưng mẹ không cho con đi gọi ba."
Hạ Nhu vì lo lắng cho Tịch Nhiên nên con bé mới chạy đi tìm Nguyên Chính Quân.
Anh nghĩ là cô đã bị ốm khi dầm mưa suốt một tiếng đồng hồ ở ngoài trời mưa.
Nguyên Chính Quân bế Tiểu Nhu rời khỏi phòng, anh bước đến phòng của hai mẹ con liền mở cửa vào trong.
Mộc Tịch Nhiên nằm run rẩy trên giường, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Miệng cô thỉnh thoảng lại ngâm khẽ lên mấy tiếng ư ư khó chịu, đầu lông mày nhíu xuống như vừa gặp ác mộng.
Nguyên Chính Quân bật điện lên, đặt Tiểu Nhu đứng xuống rồi đi đến chỗ của Mộc Tịch Nhiên.
Anh đặt tay lên trán cô thì phát hiện trán cô nóng ran.
Ngay lập tức, Nguyên Chính Quân lấy điện thoại ra gọi điện cho Tần Lục.
"Tần Lục, tới Dalicat ngay bây giờ, Mộc Tịch Nhiên bị sốt rồi."
Tần Lục đang ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Nguyên Chính Quân, dù anh ta không muốn thì cũng phải đi bởi bản thân là người làm công ăn lương cho Nguyên Chính Quân mà.
Vì đang bị ốm nên cơ thể của Mộc Tịch Nhiên rất khó chịu, cô cứ mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mơ khiến Nguyên Chính Quân có chút lo lắng.
"Ba ơi, mẹ không sao chứ?" Tiểu Nhu cầm gấu bông đi đến cạnh Nguyên Chính Quân, con bé thấy Tịch Nhiên bị ốm cũng cảm thấy lo lắng.
Nguyên Chính Quân xoa đầu Tiểu Nhu, anh mỉm cười:
"Mẹ con bị ốm rồi nhưng yên tâm, sẽ nhanh khỏi thôi con đừng lo lắng."
Một lát sau, Tần Lục đem theo đồ nghề tới phòng của Mộc Tịch Nhiên để khám cho cô.
Trong lúc đó, Nguyên Chính Quân đưa Tiểu Nhu về phòng của mình ru cho con bé ngủ.
Mộc Tịch Nhiên sốt cũng không nhẹ, lần trước là 38.7 độ thì lần này là 38 độ.
Tần Lục tiêm thuốc vào người Mộc Tịch Nhiên sau đó chuẩn bị thuốc để khi nào cô cảm thấy đỡ hơn thì uống.
Mộc Tịch Nhiên mở mắt nhìn Tần Lục, cô cứ ngỡ là mình đang ở nhà trị thương nên bất giác hỏi:
"Nguyên Chính Quân lại nhốt tôi ở đây rồi à?"
Tần Lục vừa dọn dẹp đồ đạc vừa trả lời:
"Cô bị ốm nên sinh ảo giác sao? Đây vẫn là phòng của cô đó thôi, chúng ta đang ở Dalicat, là đại thiếu gia đã gọi tôi tới vì thấy cô ốm đấy."
Mộc Tịch Nhiên nghe vậy bèn lắc đầu:
"Không đâu, anh ấy sẽ không vì tôi bị ốm mà lo lắng, anh ấy hận tôi mà."
Chuyện giữa Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên thật khiến người khác phải thở dài.
Rõ ràng là còn yêu nhau nhưng lại tỏ ra như kiểu vô cùng chán ghét nhau nhưng lại không nỡ rời xa nhau, đúng là khó hiểu thật.
"Mộc Tịch Nhiên, cô nên nghỉ ngơi đi, bị sốt như vậy chắc cô lại dầm mưa nữa chứ gì?"
Mộc Tịch Nhiên thều thào đáp:
"Là Nguyên Chính Quân đã bỏ mặc tôi ngoài trời mưa đó, anh ấy đã trả thù tôi bằng cái cách mà tôi không bao giờ ngờ đến."
"Cách gì?" Tần Lục không giấu được tò mò liền hỏi.
"Anh có tin không, Nguyên Chính Quân đã ngủ với người phụ nữ khác ngay trước mặt tôi.
Anh ấy và cô ta ở trong phòng, còn tôi thì đứng ngoài cửa nghe hai người họ rên rỉ đầy sung sướng."
Tần Lục há hốc miệng kinh ngạc vì anh ta không ngờ là Nguyên Chính Quân có thể làm như vậy.
Anh từng nói chỉ ***** *** với một mình Mộc Tịch Nhiên nhưng bây giờ lại đi lên giường với một người con gái khác sao? Thật khó tin!
Nói đến đây, nụ cười trên môi Tịch Nhiên bỗng trở nên lạnh lẽo.
Nước mắt cô khẽ chảy xuống từ kẽ mắt vì cứ nghĩ đến điều đó là cô thấy tủi thân.
Cô đã cố gắng gột rửa toàn bộ chuyện đó ra khỏi đầu mình nhưng kết quả chẳng được gì cả.
"Mộc Tịch Nhiên, tôi nghĩ đại thiếu gia không phải người thế đâu.
Chắc là cô đã hiểu lầm điều gì đó rồi."
Đúng lúc ấy Nguyên Chính Quân liền mở cửa bước vào, Tần Lục định đứng dậy nhưng lại bị Nguyên Chính Quân ra hiệu ngồi xuống.
Anh đúng là rất thích nghe lén Mộc Tịch Nhiên trò chuyện với Tần Lục, anh thực sự muốn nghe thử cô sẽ nói gì với Tần Lục khi anh không có mặt ở đây.
Vì Mộc Tịch Nhiên đang nằm quay lưng lại nên không biết sự xuất hiện của Nguyên Chính Quân, cô cứ thế nói chuyện với Tần Lục bằng chất giọng khàn khàn của người đang bị ốm.
Cô nói:
"Tôi đã hỏi anh ấy nhưng anh ấy lại thừa nhận mình đã ngủ với cô ta.
Anh ấy nói tôi không có tư cách xen vào chuyện của anh ấy."
Tần Lục liếc nhìn Nguyên Chính Quân rồi ỡm ờ hỏi Tịch Nhiên:
"Có thể là do đại thiếu gia giận cô nên mới làm vậy, không phải thế sao?"
Mộc Tịch Nhiên lập tức đáp lại nhưng giọng của cô lần này giống như đang khóc vậy.
"Anh ấy không còn yêu tôi nữa, anh ấy hận tôi và muốn trả thù tôi.
Nhưng anh ấy lại chọn cách trả thù tôi quá tàn nhẫn, tôi không thể chịu được khi thấy anh ấy làm vậy.
Nguyên Chính Quân, anh ấy… hức…"
Nói đến đây, Mộc Tịch Nhiên đã không thể kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc.
Cô vội vã lau nước mắt đi, để Tần Lục nhìn cô trong bộ dạng yếu đuối thế này thật không giống cô chút nào.
Ai đó đang đứng kia vẫn lặng lẽ lắng nghe từng lời mà cô nói, trong lòng anh không biết có chút gì đó xót thương cho cô không.
Mộc Tịch Nhiên vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:
"Tôi… tôi đã khóc kể từ lúc thấy anh ấy bước vào phòng đó với cô gái kia.
Điều tôi sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, tôi đã khóc rất nhiều vì đau lòng."
Tần Lục đoán là Nguyên Chính Quân chỉ đang trả thù cô nên mới giả vờ lừa cô nhưng Mộc Tịch Nhiên lại nghĩ anh và cô gái kia thực sự đã có quan hệ.
Nguyên Chính Quân lừa cô một vố lớn quá, đến cả Tần Lục còn suýt tin là thật.
"Mộc Tịch Nhiên, cô đừng khóc nữa, cô đang bị ốm đừng để mất sức."
"Nhưng tôi đau lòng lắm! Trái tim tôi như bị anh ấy bóp nát vậy.
Tần Lục, tôi vẫn còn yêu Nguyên Chính Quân nhưng anh ấy không còn yêu tôi nữa, anh ấy ghét bỏ tôi rồi…"
Mộc Tịch Nhiên khóc nấc lên từng cơn, sau đó liền kéo chăn che mặt.
Tiếng khóc của cô khiến Tần Lục nghe còn muốn khóc theo chứ đừng nói tới Nguyên Chính Quân.
Thì ra anh đã khiến cô đau khổ tới vậy, đau khổ hơn cả sức tưởng tượng của anh.
Nằm trong chăn, Mộc Tịch Nhiên sụt sịt lau nước mắt, cả người cô run lên nhìn thật đáng thương.
"Anh ấy… hức… anh ấy đánh tôi cũng được, anh ấy chửi tôi hay làm gì đó trả thù tôi cũng được.
Nhưng tại sao… lại… lại đối xử với tôi như vậy? Huhu…"
Tần Lục ngước mắt nhìn Nguyên Chính Quân, có lẽ đã đến lúc nhường không gian riêng lại cho hai người họ.
Nhưng đến khi Tần Lục định đứng dậy rời đi, Mộc Tịch Nhiên lại vươn tay giữ anh ta ở lại.
"Bác sĩ Tần, anh ở lại với tôi một lát nữa có được không?"
Mộc Tịch Nhiên muốn Tần Lục ở lại nhưng hiện giờ trong phòng đâu chỉ có mình hai người họ.
Tần Lục vẫn sợ Nguyên Chính Quân vì thế liền từ chối:
"Hay là để tôi gọi đại thiếu gia vào với cô nhé?"
"Đừng gọi anh ấy, mà cho dù có gọi chắc là anh ấy cũng không tới đâu.
Anh ấy đã có thể bỏ mặc tôi giữa trời mưa thì cũng có thể bỏ mặc tôi khi tôi bị ốm."
"Đó là cô nghĩ vậy thôi nhưng đại thiếu gia vẫn lo cho cô mà."
"Không đâu, anh ấy sẽ không làm vậy."
Đã đến nước này, Nguyên Chính Quân cũng không im lặng được nữa.
Anh đột nhiên lên tiếng khiến Mộc Tịch Nhiên giật mình.
"Được rồi đấy, Tần Lục cậu mau về đi."
"Vâng."
Bàn tay của Mộc Tịch Nhiên khẽ rời khỏi tay của Tần Lục, cô kéo chăn lên che mặt vì sợ Nguyên Chính Quân.
Khi Tần Lục rời đi, Nguyên Chính Quân đã đi tới bên cạnh giường ngủ của Mộc Tịch Nhiên.
Anh hỏi cô:
"Đã đỡ hơn tí nào chưa?"
Mộc Tịch Nhiên không trả lời, cô chọn cách im lặng mặc dù biết anh sẽ nổi giận.
Nhưng lần này Nguyên Chính Quân không nổi giận như lần trước, anh chỉ trèo lên giường kéo chăn ra rồi ôm lấy cô.
Mộc Tịch Nhiên hoảng sợ nhắm chặt mắt, co rúm người lại, nhìn cô như vậy Nguyên Chính Quân chỉ biết thở dài:
"Tôi không có ăn thịt em, không cần phải sợ như vậy."
Mộc Tịch Nhiên cảm thấy an tâm hơn, có lẽ những lời cô nói ban nãy đã bị anh nghe thấy hết rồi.
Đó là tất cả tâm tư của cô, không biết anh nghe xong liệu có động lòng không?
Thấy Nguyên Chính Quân chẳng nói gì mà cứ ôm cô thế thôi, Mộc Tịch Nhiên đâm ra tò mò.
Cô lấy hết dũng khí để hỏi anh:
"Chính Quân!"
"Hửm?"
Hôm nay Nguyên Chính Quân trả lời cô thật nhẹ nhàng.
"Anh có còn yêu em nữa không?"
"Em muốn biết câu trả lời đến vậy à?" Nguyên Chính Quân chợt hỏi lại.
Mộc Tịch Nhiên dụi người vào lòng anh, cô muốn biết câu trả lời nhưng lại không muốn nghe nếu câu trả lời của anh không phải là điều cô mong muốn.
"Nếu anh không còn yêu em thì không cần phải trả lời."
Nguyên Chính Quân biết tâm tư của cô, có lẽ đã đến lúc anh nên nói mọi chuyện cho cô biết.
Anh đưa tay vuốt má cô, sau đó nói:
"Tịch Nhiên, ngẩng mặt lên nhìn tôi."
Mộc Tịch Nhiên nghe vậy bèn ngửa mặt lên, nhưng khi cô vừa ngửa lên Nguyên Chính Quân đã tự ý cúi xuống hôn cô.
Mộc Tịch Nhiên nhắm mắt lại, nụ hôn có hơi bất ngờ nhưng nó không điên cuồng và khiến cô sợ hãi như trước, nụ hôn này rất nhẹ nhàng, dịu êm.
"Ưm."
"Trong trái tim của tôi chỉ có duy nhất một mình em thôi Mộc Tịch Nhiên.
Tôi còn yêu em nhưng tôi cũng còn hận em rất nhiều, hận em vì đã phản bội tôi, hận em vì đã bỏ đi biệt tăm trong bốn năm trời."
"Nếu anh vẫn còn hận em thì hãy đánh em đi, chửi em cũng được miễn sao có thể khiến tâm trạng của anh tốt lên."
"Không, tôi không thể làm vậy.
Mộc Tịch Nhiên, tôi yêu em nhưng tôi vẫn muốn trả thù em.
Tôi không biết bao giờ mình mới hết hận em nhưng khi nhìn em đau khổ, trái tim tôi cũng rất đau."
Nguyên Chính Quân bây giờ đem đến cho Mộc Tịch Nhiên có cảm giác an toàn, anh không còn trừng mắt với cô cũng không còn lạnh lùng nữa.
"Còn về việc tôi và người phụ nữ kia có ngủ với nhau chưa thì sự thật là chưa.
Tôi chỉ bắt cô ta rên cho giống với đang làm tình chứ không phải những gì em nghĩ.
Ngoài em ra, tôi không thể lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, nói thẳng ra là tôi chỉ có phản ứng với một mình em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...