Đúng lúc ấy Nguyên Chính Quân nghe thấy ồn ào liền xuất hiện, anh không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cũng ngờ ngợ được vài điều.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Khi nhìn thấy Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên đã nhanh chóng bế Tiểu Nhu và rời đi.
Cô chỉ liếc mắt nhìn anh, trước khi rời đi còn nói:
"Anh nên quản lý cô tình nhân của mình đi, nếu cô ta còn dám đánh Tiểu Nhu thêm lần nào nữa thì em sẽ tự tay dạy dỗ cô ta đấy."
Mộc Tịch Nhiên vừa rời đi, Nguyên Chính Quân đã hướng đôi mắt sắc như dao găm về phía Ngọc Miên.
Cô ta run sợ chạy đến giải thích với anh:
"Ông chủ Nguyên, em không có cố tình đánh con bé, em chỉ… á."
Ngọc Miên còn chưa nói dứt lời đã bị Nguyên Chính Quân siết chặt lấy cổ đập mạnh cả người cô ta vào bức tường.
Ngọc Miên bám lấy tay anh muốn cầu xin anh tha mạng nhưng cổ họng chỉ ú ớ ra mấy câu.
"Ư… tha… tha… cho em…"
Nguyên Chính Quân tức giận càng lúc càng siết chặt khiến Ngọc Miên không thể thở nổi.
Anh trừng mắt gằn giọng cảnh cáo cô ta:
"Con gái tôi không phải người mà cô thích đánh là đánh.
Nếu con bé bị thương dù chỉ một chút, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đau đớn cùng cực."
Ngọc Miên vừa khóc vừa lắc đầu, gương mặt cô ta nổi rõ đường gân, tím tái gần như sắp không thể chịu được nữa.
Nguyên Chính Quân sắp bóp chết cô ta đến nơi rồi.
Nhưng đến lúc Ngọc Miên sắp tắc thở, Nguyên Chính Quân lại buông tay ra hất cô ta ngã xuống nền đất.
Anh chỉ tay ra bên ngoài, cúi xuống nói với Ngọc Miên:
"Mau chóng cuốn xéo khỏi Dalicat đi, đừng để tôi nhìn thấy cái mặt cô nữa."
Ngọc Miên mới chỉ vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc nhưng khi nghe Nguyên Chính Quân đuổi mình đi, cô ta đã chạy đến quỳ xuống ôm lấy chân anh.
"Xin anh đừng đuổi em đi, đừng đuổi em đi.
Em biết lỗi rồi, từ sau em sẽ không như vậy nữa."
Nguyên Chính Quân thẳng chân đạp vào người cô ta, Ngọc Miên ngã văng xuống sàn nhà, nhìn thôi cũng thấy đau đớn.
Cô ta mím chặt môi chịu đựng, hai tay siết chặt thành nắm đấm vì cảm thấy tủi thân.
Nhưng Nguyên Chính Quân chẳng để ý đến điều đó, anh lạnh lùng nói:
"Nếu cô còn không đi thì tôi sẽ gọi người lôi cô ra ngoài, đến lúc đó e là tôi không thể để yên cho cô khỏe mạnh mà rời đi đâu."
Nghe anh đe dọa, Ngọc Miên liền chống tay đứng dậy.
Dù cô ta không muốn đi nhưng cũng không muốn chết.
Thay vì quỳ xuống cầu xin anh thì cô ta nên chọn cách rời đi trong im lặng.
Vậy là từ nay, người Mộc Tịch Nhiên ghét nhất trong Dalicat đã không còn nữa.
Nhưng đây không phải điều cô mong Nguyên Chính Quân sẽ làm, ngồi trên xe ô tô của anh, Mộc Tịch Nhiên đã hỏi:
"Sao anh lại đuổi Ngọc Miên đi?"
Nguyên Chính Quân chống tay lên cạnh cửa xe, anh nhắm mắt lười nhác đáp:
"Ghét thì đuổi."
"Vậy còn em? Anh cũng ghét em đó thôi, sao không đuổi em đi?"
Tâm trạng của Nguyên Chính Quân đã không được tốt vậy mà Mộc Tịch Nhiên cứ hỏi anh những câu khiến anh bực mình.
Anh giận dữ bóp lấy cằm của cô, sau đó chẳng nói gì mà ngấu nghiến hôn cô.
"Ưm…"
Mộc Tịch Nhiên khó chịu đập tay vào người anh, Jazlet đang lái xe cũng cảm thấy áp lực.
Lát sau, Nguyên Chính Quân tự động rời khỏi môi cô, anh thở dốc nhìn cô rồi hạ giọng:
"Đừng hỏi nhiều, em còn hỏi nữa thì lần tới sẽ không phải là hôn đâu."
Song, Nguyên Chính Quân liền trở về chỗ cũ rồi quay mặt đi.
Con người anh đúng là kì lạ, cưỡng hôn người ta một cách vô cớ rồi tự ý nổi giận.
Mộc Tịch Nhiên chỉ biết ngồi im lặng, đôi môi vừa bị anh chà đạp đã có chỗ bị cắn đến chảy máu.
Nụ hôn mà Nguyên Chính Quân dành cho Mộc Tịch Nhiên càng lúc càng không còn bình thường, nếu không phải là mút lưỡi thì cũng là cắn môi cô đến chảy cả máu.
Nguyên Chính Quân làm Mộc Tịch Nhiên liên tưởng đến quỷ hút máu, nói thẳng ra là anh thực sự giống một con ma cà rồng.
Nay là ngày đầu tiên Mộc Tịch Nhiên quay trở lại làm vệ sĩ cho Nguyên Chính Quân.
Công việc dù đã quen thuộc nhưng cô vẫn cảm thấy xa lạ.
Mối quan hệ của họ từ vệ sĩ đến người yêu rồi lại từ người yêu trở thành vệ sĩ.
Dù tình cảm không thay đổi nhưng cảm xúc dành cho đối phương đã không còn như trước.
Giống như cách Nguyên Chính Quân đối xử với Mộc Tịch Nhiên, anh hận cô nhưng vẫn muốn cô ở bên cạnh, muốn ôm cô, muốn hôn cô thậm chí là muốn lên giường cùng cô.
Cái việc mà tưởng chừng chỉ có những cặp đôi yêu nhau mới làm thì Nguyên Chính Quân lại làm nó với Mộc Tịch Nhiên.
Cô không biết trong lòng anh, hiện tại thì cô có vị trí gì nữa.
Người yêu thì không phải, vợ… lại càng không.
Có lẽ hiện tại cả hai chỉ dừng ở mức ông chủ và vệ sĩ, mặc dù đó chỉ là cái bọc bên ngoài của một mối quan hệ không rõ ràng.
Mộc Tịch Nhiên theo Nguyên Chính Quân đến một quán rượu mới mở để gặp đối tác của anh.
Trong bốn năm, mối quan hệ của anh và những người giàu có khác vẫn duy trì một cách tốt đẹp.
Vừa thấy khách quý đến, chủ quán rượu đã chạy ra tay bắt mặt mừng với Nguyên Chính Quân:
"Chà, ông chủ Nguyên, cơn gió nào lại đưa cậu tới quán của Hà Phục tôi thế này?"
"Tôi tới để chúc mừng ông chủ Hà khai trương quán mới."
Trong lúc nói chuyện với Nguyên Chính Quân, Hà Phục kia liền để ý đến Mộc Tịch Nhiên.
Thấy cô gái xinh đẹp đi theo Nguyên Chính Quân, ông ta cứ tưởng là vợ anh nên hỏi:
"Cậu mang cả vợ đến để chúc mừng tôi sao? Thật quý hóa quá!"
Tiếng "vợ" mà ông chủ Hà đó nói ra sao Mộc Tịch Nhiên nghe nó cứ gượng thế nào.
Nguyên Chính Quân thấy vậy liền lắc đầu:
"Cô ấy là vệ sĩ của tôi, không phải vợ tôi.
Tôi vẫn còn đang độc thân, chưa muốn lấy vợ."
Không hiểu tại sao nhưng khi nghe Nguyên Chính Quân nói chưa lấy vợ Hà Phục liền tỏ ra mừng rỡ.
Ông ta dẫn anh vào trong bàn rượu dành cho khách vip rồi nói nhỏ với anh:
"Vậy cậu có muốn thử qua những cô gái ở quán rượu tôi không? Đảm bảo sẽ khiến ông chủ Nguyên hài lòng."
Nguyên Chính Quân không ngại từ chối, thậm chí còn tỏ vẻ hứng thú.
Vì anh biết Mộc Tịch Nhiên đang ở đây nên anh muốn tìm cái gì đó vui vui để chọc giận cô, cũng xem như một cách trả thù cô khiến anh hả dạ.
Lát sau, loạt những cô gái xinh đẹp điện nước đầy đủ được đem tới trước mặt Nguyên Chính Quân.
Mộc Tịch Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ, tất cả đều là hàng khủng chẳng kém cạnh gì Ngọc Miên.
Lúc này cô mới ngộ ra một điều, có lẽ Nguyên Chính Quân đuổi Ngọc Miên đi là vì muốn tìm người thay thế mới.
Sau một hồi chọn lựa, Nguyên Chính Quân liền chọn một cô gái tóc ngắn giống Tịch Nhiên, dáng người cũng tựa tựa như cô để làm tay vịn cho mình.
Cô gái đó được chọn bèn tỏ ra vui mừng, cô ta chạy đến ngồi cạnh Nguyên Chính Quân, hí hửng rót rượu cho anh.
"Ông chủ Nguyên, để em rót rượu cho anh nhé?"
Cảnh tượng này quen thuộc quá, nó làm cô nhớ đến lần cô tiếp cận Nguyên Chính Quân trong quán rượu.
Lúc đó, cô đóng giả làm phục vụ và được anh chủ động đề nghị ngồi bên cạnh anh.
Nguyên Chính Quân lúc đó vẫn là người không thích động chạm đến phụ nữ nhưng thời gian trôi qua, con người cũng thay đổi không ít.
Một người từng vì sự nghiệp mà không ngó ngàng đến sắc dục, hiện lại trở thành kẻ ham mê sắc dục hơn bất kì ai.
Nguyên Chính Quân ngồi ôm cô gái kia một cách tự nhiên và cùng ông chủ Hà trò chuyện vui vẻ.
Anh không hay biết rằng cô gái đang đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu đến mức nào.
Biết là anh đang cố trả thù mình nhưng anh chẳng dùng cách trả thù bình thường mà cứ đánh vào tâm lý cô thế này khiến cô không chịu được.
Đúng lúc đó, Mộc Tịch Nhiên bỗng cảm giác được có ai đó đang theo dõi mình.
Theo phản xạ tự nhiên, cô quay ngoắt lại đằng sau nhưng những vị khách ngồi đó uống rượu không có chút gì là bất thường cả.
Chẳng lẽ cảm giác đó của Mộc Tịch Nhiên đã sai sao?
Không! Linh cảm của cô không hề sai.
Chẳng qua là chúng giấu giếm quá kĩ khiến cô không phát hiện được.
Bọn người đó đang theo dõi cô và Nguyên Chính Quân, nụ cười nhếch lên đầy nguy hiểm không ai khác chính là Nghiêm Mặc Tường.
Ông ta đang dùng kế hoãn binh bất động để thực hiện âm mưu trót lọt sau này.
Lát sau, thấy Nguyên Chính Quân đã hơi say xỉn, ông chủ Hà bèn đưa ra một lời mời:
"Ông chủ Nguyên, cậu đã thấy mệt chưa? Trên tầng hai có phòng nghỉ dành cho khách, đây là chìa khóa và số phòng, cậu hãy cùng cô gái xinh đẹp này lên đó mà tận hưởng chút không khí tình xuân."
Mộc Tịch Nhiên lập tức chặn lấy cổ tay của ông chủ Hà, sao cô có thể để Nguyên Chính Quân với cô gái này ở một phòng riêng được.
Mượn cớ là vệ sĩ bảo vệ ông chủ, Mộc Tịch Nhiên liền nói:
"Ông chủ Nguyên sẽ về biệt thự nghỉ ngơi, không cần ông chủ Hà phải khách sáo."
Dù biết Mộc Tịch Nhiên không thích nhưng Nguyên Chính Quân vẫn cướp lấy chìa khóa.
Anh đứng dậy cùng cô gái bên cạnh, mỉm cười đáp lại ông chủ Hà:
"Cảm ơn ngài ông chủ Hà, tôi sẽ tận hưởng thật tốt món quà này."
Sau đó, Nguyên Chính Quân lại cùng cô gái kia lên trên tầng hai.
Mộc Tịch Nhiên cảm thấy bất an nên theo cùng nhưng khi đến trước cửa phòng, cô gái mà anh chọn bỗng dưng quay lại nhìn cô, vẻ mặt tỏ ra khó chịu, cô ta nói:
"Ông chủ Nguyên, chúng ta phải có thời gian riêng tư, sao cô vệ sĩ của anh cứ đi theo chúng ta thế?"
"Tôi…"
Mộc Tịch Nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì Nguyên Chính Quân đã chặn họng cô lại.
Anh nói:
"Ở bên ngoài này chờ tôi, xong việc… tôi sẽ ra."
Cứ như thế, Nguyên Chính Quân cùng cô gái kia mở cửa bước vào trong căn phòng nghỉ ấy, để lại Mộc Tịch Nhiên đứng đần mặt trước cửa phòng.
Khoảnh khắc đó, Mộc Tịch Nhiên đã tự dặn lòng mình không được khóc nhưng mà… nước mắt của cô cứ rơi xuống không ngừng.
Nguyên Chính Quân lại làm chuyện đó với một người phụ nữ khác ngay trước mặt Mộc Tịch Nhiên, làm sao cô có thể chịu được khi nhìn người mình yêu lên giường với người phụ nữ khác.
Ngoài hành lang rộng lớn chỉ còn mỗi Mộc Tịch Nhiên đứng thẫn thờ như kẻ mất hồn, nhưng thứ làm cô sợ hãi lại chính là những âm thanh kinh khủng phát ra từ căn phòng trước mặt cô.
Mộc Tịch Nhiên đưa tay che miệng, cô đau đớn bật khóc, trái tim như tan vỡ khi nghe thấy giọng nói của cô gái kia gọi tên Nguyên Chính Quân.
"Ưm… ông chủ Nguyên… đừng có làm mạnh thế mà… a."
Mộc Tịch Nhiên bịt chặt hai tai lại, cô không muốn nghe những âm thanh kinh khủng ấy dù chỉ một chút.
Cô hiện tại đã trở nên yếu đuối đến mức không thể kiềm chế cảm xúc, cô tựa lưng vào tường sau đó từ từ ngồi xuống òa khóc.
Tiếng khóc của cô vang vọng khắp hành lang rộng lớn, nghe thật xé lòng.
"Nguyên Chính Quân, em ghét anh, hận anh! Đồ độc ác, sao lại đối xử với em như vậy? Sao lại trả thù em như vậy? Huhu…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...