Mộc Tịch Nhiên liền chạy đến ôm lấy Nguyên Chính Quân, cô hiểu tâm trạng bây giờ của anh khi đang yên đang lành tự nhiên lại mất đi một người bạn thân thiết.
Con người dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có lúc trở nên yếu đuối, Nguyên Chính Quân cũng vậy, đứng trước cảnh tượng này sao anh có thể không đau lòng được chứ.
"Chính Quân, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Mộc Tịch Nhiên vừa ôm anh vừa an ủi anh, đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc.
Có lẽ trước đây, đó cũng là những giọt nước mắt đau khổ khi anh phải tận mắt chứng kiến những người thân thương nhất rời bỏ khỏi thế gian này.
Nguyên Chính Quân ôm chặt lấy cô khóc lóc như một đứa trẻ, anh luôn tỏ vẻ cao ngạo trước mọi người nhưng hôm nay lại chẳng thể giữ được dáng vẻ đó nữa.
Ngọn lửa lớn kia vẫn chưa được dập tắt, chính nó đã cướp đi mạng sống của Hàn Triết.
Đâu ai ngờ được ngày cuối cùng anh được gặp Hàn Triết lại là cái ngày anh đến hỏi anh ta cách thể hiện tình yêu.
Một lát sau, đám cháy cuối cùng cũng được dập tắt.
Thi thể của Hàn Triết được đem ra nhưng nó đã không còn nguyên vẹn, ngay đến mặt của bạn mình Nguyên Chính Quân cũng không thể nhìn lần cuối.
Khoảnh khắc đó anh như chết lặng đi, bên cứu hỏa và cảnh sát nói muốn anh xác nhận danh tính nạn nhân nhưng thi thể đã cháy đen như vậy thì thật khó mà biết được.
Nguyên Chính Quân lặng lẽ quay mặt đi, tuy xác chết đã bị cháy đen nhưng chỉ cần nhìn qua là anh đã nhận ra đó là Hàn Triết.
Bàn tay anh vô thức siết chặt lấy tay của Mộc Tịch Nhiên, cô biết được điều anh đang muốn nói vì thế đã lên tiếng thay anh:
"Đây đúng là thi thể bạn anh ấy rồi, chúng tôi cảm ơn mọi người rất nhiều.
Bây giờ chúng tôi có thể an táng cho cậu ấy được không?"
"Được, nếu hai người cần giúp đỡ chúng tôi luôn sẵn sàng."
"Vâng, cảm ơn các anh."
Thi thể của Hàn Triết được trao trả lại cho người thân, cũng giống như anh, Hàn Triết đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ.
Anh ta không có người thân nào cả, trước đó thì có chú ruột nhưng chú của Hàn Triết cũng đã mất vài năm trước khi gặp tai nạn.
Hàn Triết chỉ còn duy nhất người bạn thân là Nguyên Chính Quân, dù có bạn thân là ông chủ tiệm vàng giàu nhất Địa Hải nhưng Hàn Triết chưa bao giờ dựa vào bạn mình để làm giàu.
Anh ta sống bằng chính đồng tiền mình kiếm ra, không hề nhờ đến một sự giúp đỡ nào từ Nguyên Chính Quân cả.
Một người tốt bụng như Hàn Triết, ngay cả trước lúc chết còn cố gắng giúp bạn mình thì sao ông trời lại cướp đi mạng sống của anh ấy một cách bất ngờ như vậy.
Kẻ đáng chết nhất không phải là những kẻ đã gây ra những tội ác này hay sao?
Tro cốt của Hàn Triết sau khi mai táng thì được đem đến nghĩa trang.
Đứng trước di ảnh của Hàn Triết, Nguyên Chính Quân đã hứa rằng sẽ tìm ra nguyên nhân đằng sau vụ cháy để Hàn Triết có thể yên nghỉ nơi chín suối.
Đêm hôm đó, Nguyên Chính Quân trằn trọc không thể ngủ được.
Anh lững thững bước xuống tầng như người mất hồn, sau đó thì mở cửa phòng ngủ của Mộc Tịch Nhiên.
Mộc Tịch Nhiên cũng vừa mới chợp mắt được chút nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa cô bèn ngoái đầu dậy.
Lúc nhìn thấy Nguyên Chính Quân, cô có chút giật mình.
"Chính Quân, anh không ngủ được sao?"
Nguyên Chính Quân không nói gì mà chỉ bước đến cạnh giường của Mộc Tịch Nhiên.
Anh kéo chăn nằm xuống cạnh cô, vòng tay ôm lấy người cô rồi vùi đầu vào ngực cô.
"Em có thể ôm tôi ngủ không?" Nguyên Chính Quân khẽ nói.
Mộc Tịch Nhiên ngơ ngác một lúc sau đó bèn mỉm cười, cô xoa nhẹ đầu anh:
"Được, nếu anh muốn ôm thì em sẽ ôm anh."
Có lẽ Nguyên Chính Quân vẫn chưa thể dứt ra được sau cái chết đột ngột của Hàn Triết.
Tâm lý anh đang không được ổn định, cần có người nào đó ở bên cạnh an ủi.
Nguyên Chính Quân sau khi ôm Mộc Tịch Nhiên thì cảm thấy dễ chịu hơn.
Tuy cơ thể anh to lớn hơn cô nhiều nhưng lại chẳng khác gì một đứa trẻ.
Nguyên Chính Quân cũng cần có chỗ dựa và chỗ dựa đó chính là vòng tay của Mộc Tịch Nhiên.
"Tịch Nhiên, em đừng bao giờ rời bỏ tôi một cách bất ngờ giống như Hàn Triết nhé? Nếu em cảm thấy ở bên cạnh tôi không thoải mái hay khiến em mệt mỏi vậy trước khi rời đi, xin em hãy nói với tôi một tiếng."
Mộc Tịch Nhiên xoa nhẹ lưng anh, cô hỏi:
"Nếu em muốn rời khỏi anh, anh sẽ để em đi thật sao?"
"Đương nhiên là không."
Câu trả lời của Nguyên Chính Quân khiến Mộc Tịch Nhiên bật cười, nếu đã chủ ý sẽ không để cô đi vậy thì hỏi ý kiến anh để làm gì.
Nguyên Chính Quân nói vậy là vì anh sợ Mộc Tịch Nhiên cũng sẽ rời bỏ anh như cái cách Hàn Triết rời bỏ anh.
Anh sợ điều đó lại diễn ra nhưng lần này là đối với người con gái anh yêu nhất.
…
Vài ngày sau.
Từ sau cái chết của Hàn Triết, Nguyên Chính Quân đã sai Jazlet đi tìm hiểu nguyên nhân của vụ cháy.
Tuy nhiên, mọi thứ mà cảnh sát kết luận lại khiến Nguyên Chính Quân không hề tán thành.
Jazlet nói với anh rằng:
"Bên cảnh sát nói bắt nguồn của vụ cháy là từ xác của Hàn Triết, họ nghĩ là do nạn nhân muốn tự tử nên đã thiêu rụi cả căn nhà.
Trước đó cảnh sát cũng điều tra rồi nhưng Hàn Triết không hề có gây thù hằn với bất cứ ai nên không thể là do ai đó vì thù hận mà gây ra vụ cháy được."
Nguyên Chính Quân tức giận ném vỡ một bình hoa xuống đất khiến người trong Dalicat đều hoảng sợ.
Anh lớn tiếng:
"Hàn Triết sẽ không bao giờ tự tử, tại sao cậu ấy lại phải tự tử chứ?"
"Cảnh sát nói nếu có manh mối thì manh mối cũng bị thiêu rụi cùng căn nhà, quá trình tìm ra nguyên nhân chắc chắn cũng bị nhiễu loạn do vụ cháy gây ra."
Nguyên Chính Quân có thể chắc chắn rằng Hàn Triết không tự tử nhưng anh lại không biết kẻ nào có thể là người gây ra chuyện này.
Anh bất lực trở về phòng ngủ của mình và bắt đầu suy nghĩ, đám cháy đó không phải tự nhiên mà thành, chắc chắn là có người gây ra chuyện này.
Ở bên dưới nhà, Tiểu Điệp và những người giúp việc khác cùng nhau dọn dẹp mảnh vỡ của bình hoa.
Mộc Tịch Nhiên từ trong phòng bước ra, cô nghe thấy tiếng gì đó rơi vỡ và giọng nói của Nguyên Chính Quân nên mới mở cửa bước ra ngoài.
Lúc nhìn thấy những mảnh sứ của bình hoa cô mới biết nó là do Nguyên Chính Quân làm vỡ.
Mộc Tịch Nhiên từ từ bước lên phòng, cô lo lắng anh sẽ làm điều gì đó không hay với tâm trạng đang không được bình tĩnh.
Cô đứng trước cửa phòng anh gõ cửa rồi nói:
"Chính Quân, anh có ở trong đó không?"
Vài giây sau, cánh cửa được mở ra, Nguyên Chính Quân trong bộ dạng thất thần xuất hiện sau cánh cửa.
Anh đưa tay nắm lấy cổ tay của Mộc Tịch Nhiên kéo cô vào bên trong, cánh cửa đóng rầm lại cũng là lúc Nguyên Chính Quân ép Mộc Tịch Nhiên vào bức tường.
Hơi thở của anh dồn dập bao trọn toàn thân cô, Mộc Tịch Nhiên lúc này mới nhận ra gương mặt vốn đẹp trai của anh đang dần thiếu đi sức sống.
Cô giơ hai tay chạm vào má của anh, lo lắng hỏi:
"Chính Quân, anh đừng tự làm khổ bản thân mình nữa, chắc chắn Hàn Triết cũng không muốn anh thế này đâu."
Nguyên Chính Quân nhìn chằm chằm vào Mộc Tịch Nhiên, anh mệt mỏi thốt ra:
"Em mau hôn tôi đi, tâm trạng tôi bây giờ thực sự rất tồi tệ."
Nghe vậy, Mộc Tịch Nhiên liền nhón chân lên, cô rướn người hôn nhẹ vào đôi môi đang cần được tiếp thêm sức mạnh.
Nguyên Chính Quân nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn ấy, anh hi vọng nụ hôn của Mộc Tịch Nhiên có thể giúp anh thoải mái hơn.
Sau đó, Mộc Tịch Nhiên đã ngồi vào lòng của Nguyên Chính Quân để làm người anh có thể dựa vào.
Nguyên Chính Quân ôm lấy cô, lúc này cảm giác dễ chịu cũng đang dần lấn át sự mệt mỏi khi nãy.
Nguyên Chính Quân vô thức mở điện thoại lên, mấy ngày nay anh đã không để ý đến điện thoại vì vậy có khá nhiều tin nhắn gửi đến mà hầu hết toàn là tin rác.
Anh muốn cho Tịch Nhiên xem lại những bức ảnh hồi anh và Hàn Triết còn học chung với nhau nhưng vô tình nhận được một tin nhắn của Hàn Triết.
Tin nhắn đó có nội dung:
/Tôi đang gửi dữ liệu kho báu cho cậu đó, hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé, nhớ phải thưởng lớn cho tôi đấy./
Vì đang ngồi trong lòng của Nguyên Chính Quân nên Mộc Tịch Nhiên cũng đọc được những dòng tin nhắn ấy.
Đó chính là những tin nhắn cuối cùng mà Hàn Triết gửi cho anh.
Nguyên Chính Quân vội vàng đặt điện thoại xuống, anh với tay lấy chiếc máy tính rồi mở nó lên.
Nguyên Chính Quân ngang nhiên gõ mật khẩu máy tính trước mặt của Mộc Tịch Nhiên và cô cũng vô tình biết được mật khẩu là gì.
Nhưng lúc định nhấp chuột vào dữ liệu mà Hàn Triết gửi, Nguyên Chính Quân mới nhận ra Mộc Tịch Nhiên vẫn đang ngồi ở đây, anh bèn chần chừ giây lát nói với cô:
"Tịch Nhiên, tôi muốn uống nước, em xuống nhà lấy nước cho tôi có được không?"
Mộc Tịch Nhiên cũng đoán được Nguyên Chính Quân muốn đuổi cô đi vì anh không muốn cô phát hiện ra thứ mà anh đang che giấu.
Cô biết điều đó vì thế cũng chẳng làm trái ý anh làm gì.
"Được, để em mang nước lên cho anh."
Lúc Mộc Tịch Nhiên rời khỏi phòng ngủ, Nguyên Chính Quân mới yên tâm mở dữ liệu mà Hàn Triết gửi cho anh lên xem.
Tuy nhiên dữ liệu mới được gửi đi một nửa, còn một nửa vẫn chưa được gửi hết.
Bởi lúc Hàn Triết đối đầu với đám người của David, dữ liệu vẫn đang trong quá trình gửi đi nhưng để bảo vệ bí mật, Hàn Triết đã rút USB giữa chừng và tiêu hủy nó.
Đó là lý do tại sao dữ liệu mới chuyển đi được một nửa.
Trong khi đó ở dưới nhà, Mộc Tịch Nhiên vừa rót nước vừa ghi nhớ mật khẩu máy tính của Nguyên Chính Quân, cô lẩm bẩm trong miệng những con số:
"530816."
Dù không biết tại sao mật khẩu lại là những số này nhưng Mộc Tịch Nhiên chỉ cần biết nhớ được chúng thì sẽ mở được máy tính của Nguyên Chính Quân.
Cô đem nước lên phòng cho anh, Nguyên Chính Quân vui vẻ đón lấy nhưng máy tính thì anh đã gập vào rồi.
Mộc Tịch Nhiên liếc nhìn chiếc máy tính đó, có lẽ sắp đến lúc cô phải hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...