Mộc Tịch Nhiên nằm ở trên giường, gương mặt cô nhăn nhó vì khó chịu, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh.
Tần Lục đo nhiệt độ cơ thể của cô, anh ta cảm thấy sốc vì nhiệt độ khá cao.
"Cô ấy sốt bao nhiêu độ?" Nguyên Chính Quân bỗng hỏi.
Tần Lục quay lại, giơ nhiệt kế lên để mọi người ở đằng sau có thể nhìn thấy.
"Là 38,7 độ."
Nguyên Chính Quang nhìn cô bị sốt cao như vậy bèn tỏ ra áy náy, cậu ta không ngờ chính trò đùa ác ý của mình khiến cô thành ra như thế.
Tần Lục sau khi tiêm thuốc cho cô thì cầm đồ rời khỏi đây, Sở Mạc cùng ra ngoài để tiễn cậu ấy.
Tiểu Điệp cũng xin phép ra ngoài để chuẩn bị bữa tối, lúc này bên trong phòng cũng chỉ còn Nguyên Chính Quân và Nguyên Chính Quang.
Nguyên Chính Quân ngồi xuống cạnh giường của Mộc Tịch Nhiên, anh nhìn chằm chằm vào cô sau đó đưa tay chạm vào trán của cô rồi rụt tay lại ngay lập tức vì nó thực sự rất nóng.
Có lẽ do bị nhốt trong phòng tắm ẩm ướt một thời gian lâu nên mới sốt nặng như vậy.
Không gian trong phòng yên tĩnh đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng thở đều của Mộc Tịch Nhiên và thỉnh thoảng cô cũng phát ra mấy tiếng rên khẽ vì khó chịu trong người.
Nguyên Chính Quang lặng lẽ bước đến cạnh anh trai, cậu ta bẽn lẽn nói với anh:
"Anh, em xin lỗi, em không cố ý khiến Mộc Tịch Nhiên như thế đâu."
Nguyên Chính Quân không quay đầu lại nhìn em trai mà chỉ đáp lại:
"Người em nên xin lỗi là Mộc Tịch Nhiên mới phải, dù có không thích cô ấy thì cũng không nên nhốt cô ấy trong phòng tắm."
"Em chỉ định trêu chọc cô ấy một chút thôi, nếu bị nhốt thì cô ấy cũng phải biết hét lên nhờ người đến mở cửa chứ?"
Nguyên Chính Quân liếc mắt nhìn Nguyên Chính Quang khiến cậu ta nín lặng mím chặt môi quay đầu sang bên và không dám nói thêm câu nào nữa.
Thấy Nguyên Chính Quang cứ đứng đực ở đó không làm được gì, Nguyên Chính Quân bèn lên tiếng:
"Ra ngoài trước đi, không nói được câu xin lỗi hẳn hoi thì đừng đứng ở đây nữa."
"Đợi cô ấy tỉnh dậy rồi em sẽ xin lỗi, em có nói là không xin lỗi đâu chứ, anh thật là…"
Nguyên Chính Quang hậm hực mở cửa phòng bước ra ngoài, khi đóng cửa lại còn đóng mạnh tay khiến Nguyên Chính Quân còn phải giật mình.
Anh thở dài một cái rồi lại tiếp tục quan sát tình hình của Mộc Tịch Nhiên.
Thấy cô đổ nhiều mồ hôi, anh bèn lấy khăn ướt gần đó thấm nhẹ mồ hôi trên trán của cô.
Trong lúc thấm mồ hôi cho cô, Nguyên Chính Quân để ý đến gương mặt khó chịu của Mộc Tịch Nhiên, cô liên tục phát ra những tiếng "hư… hư…" trong cổ họng.
Nguyên Chính Quân nhìn cô như vậy bỗng cảm thấy sót ruột, chẳng hiểu sao anh lại lo lắng một cách lạ lùng.
"Chắc cô đang khó chịu lắm nhỉ?"
Giọng của Nguyên Chính Quân trầm ấm khẽ vang lên bên cạnh tai cô.
Lau mồ hôi xong, anh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên giữa hai đầu lông mày đang nhíu xuống của cô để giúp cô thả lỏng và đỡ khó chịu hơn.
Sau một lúc, Mộc Tịch Nhiên dần ổn định trở lại, lần này thì cô đã an tâm chìm vào giấc ngủ.
Nguyên Chính Quân bê chậu nước từ trong phòng của cô ra ngoài, hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng vì anh sợ nếu tạo ra tiếng động sẽ làm cô thức giấc.
Nguyên Chính Quân quả thực là một người đàn ông rất tâm lý.
Màn đêm tối cũng dần buông xuống nhưng Mộc Tịch Nhiên vẫn nằm im trên giường với giấc ngủ sâu.
Cánh cửa khẽ mở, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Chị Tịch Nhiên?"
Tiểu Điệp ngó đầu vào bên trong nhưng lại phát hiện Mộc Tịch Nhiên chưa tỉnh dậy.
Cô nàng lặng lẽ bước vào trong phòng, nhìn Tịch Nhiên nằm trên giường rồi đi đến bên cánh cửa sổ đang hé mở đón những làn gió lạnh thổi vào và đóng nó lại.
Tiểu Điệp đã nấu cháo cho cô nhưng thấy cô chưa tỉnh nên cô ấy đành phải rời khỏi đó mà không dám đánh thức cô dậy.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Tiểu Điệp bỗng nhìn thấy Nguyên Chính Quân từ cầu thang bước xuống đang hướng mắt về phía cô ấy.
"Đại thiếu gia."
Nguyên Chính Quân chỉ tay vào cánh cửa phòng của Tịch Nhiên:
"Cô ấy sao rồi?"
"Chị ấy vẫn chưa tỉnh dậy và hình như cũng không có dấu hiệu hạ sốt."
Nguyên Chính Quân gật đầu sau đó Tiểu Điệp cũng rời đi.
Nguyên Chính Quân đưa tay nắm lấy tay nắm cửa rồi mở cửa bước vào bên trong.
Cánh cửa phòng của Mộc Tịch Nhiên một lần nữa lại mở ra nhưng người bước vào lần này lại là Nguyên Chính Quân.
Anh mặc bộ đồ ngủ bằng vải manh, vốn dĩ anh đã định lên giường đi ngủ sau khi giải quyết xong việc nhưng nhớ đến Mộc Tịch Nhiên vẫn còn bị sốt nên anh quyết định xuống xem tình hình của cô.
Nguyên Chính Quân đến cạnh giường, đưa tay chạm lên trán của cô.
So với lúc mới tiêm thuốc xong thì đỡ nóng hơn nhưng tốc độ hạ sốt lại khá chậm.
Nguyên Chính Quân không muốn đánh thức cô dậy, anh im lặng liếc nhìn xung quanh căn phòng, cảm thấy mọi thứ đều rất giản dị và bình thường dù ít đồ đạc nhưng lại đem đến cảm giác thoải mái.
Mộc Tịch Nhiên vẫn là người không quá cầu kì, cũng không phải người đòi hỏi quá nhiều.
Một người phụ nữ mảnh mai nhưng không hề yếu đuối, đôi lúc kiêu ngạo nhưng lại rất thương người, trong nhiệm vụ thì luôn hết mình thực hiện thật tốt.
Người phụ nữ như Mộc Tịch Nhiên quả thực rất hiếm có trên đời này.
Vì không muốn làm phiền cô thêm nên Nguyên Chính Quân định rời khỏi phòng cô.
Nhưng lúc này đột nhiên Mộc Tịch Nhiên lại mở mắt ra, trong bóng tối mờ ảo cô hấp háy cặp mắt nhìn thấy bóng dáng của Nguyên Chính Quân.
Cơ thể của cô rất mệt mỏi, sức lực cũng yếu hơn, chỉ biết thều thào gọi khẽ:
"Nguyên Chính Quân…"
Nguyên Chính Quân nghe thấy tiếng gọi nhỏ ấy anh bất giác quay lại.
Thấy Mộc Tịch Nhiên đã tỉnh, anh liền hỏi cô:
"Cô cảm thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu nữa không?"
Mộc Tịch Nhiên nhắm nghiền mắt lại rồi gật đầu sau đó lại mở ra.
Đôi môi khô khốc của cô khẽ nói:
"Anh ở lại với tôi có được không?"
"Sao cơ?"
Ánh mắt của Mộc Tịch Nhiên long lanh nhìn Nguyên Chính Quân, giọng nói của người bị ốm đúng là có chút khó nghe.
"Anh… ở lại với tôi một chút có được không?" Mộc Tịch Nhiên gắng nói rõ hơn lần nữa.
Nguyên Chính Quân đã nghe rõ từng chữ, ban đầu anh có hơi lưỡng lự nhưng về sau lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường.
"Được, tôi sẽ ở lại với cô."
Mộc Tịch Nhiên đã cảm thấy an tâm hơn nhưng lúc này cơ thể cô lại run lên lẩy bẩy vì lạnh.
Dù trong phòng khá kín và có chăn ấm để đắp nhưng Mộc Tịch Nhiên vẫn cảm thấy lạnh.
Cô vội kéo chăn lên đắp qua cổ, giọng run run:
"Tôi lạnh quá!"
Nguyên Chính Quân chạm vào người cô thì lại bất ngờ vì da cô rất nóng mà miệng lại kêu lạnh.
Nguyên Chính Quân suy nghĩ một lát sau đó trèo lên giường, anh để cô gối tay lên bắp tay của mình, tay còn lại thì ôm lấy cô.
"Như này đã đỡ lạnh hơn chưa?"
Mộc Tịch Nhiên nằm cuộn trong lồng ngực của Nguyên Chính Quân, cô nhắm mắt lại rồi gật đầu khẽ "ừm".
Mộc Tịch Nhiên bây giờ chẳng khác nào một chú mèo con bị ốm đang cần cái ôm ấm áp từ người chủ của mình.
Nguyên Chính Quân làm vậy cũng chỉ muốn giúp cô chứ chẳng có ý gì khác, đó là anh nghĩ vậy.
Đang yên lặng, bỗng dưng Mộc Tịch Nhiên thều thào nói gì đó khi đang nằm trong lồng ngực của Nguyên Chính Quân.
Cô nhắm mắt nhưng miệng vẫn mỉm cười:
"Vòm ngực của anh rộng và ấm thật đấy!"
Nguyên Chính Quân nghe vậy bỗng đỏ mặt, anh vờ ho vài tiếng:
"E hèm… cô đừng có càn quấy, nếu không phải tại cô bị ốm thì tôi đã…"
"Anh đừng bỏ đi nhé! Tôi không muốn phải ở một mình."
Nguyên Chính Quân lặng người đi, cổ họng cứng nhắc không nói lên lời khi thấy Mộc Tịch Nhiên nói ra một câu kì lạ.
Mộc Tịch Nhiên bị ốm như biến thành một người khác vậy nhưng thực ra cô vẫn là cô, chỉ là khi bị ốm như thế này làm cô nhớ lại những kí ức đã khiến cô sợ hãi hồi còn nhỏ.
"Hồi nhỏ tôi cũng bị ốm nhưng ở trong trại trẻ mồ côi không ai quan tâm đến tôi.
Tôi nằm run rẩy trên giường một mình, tôi mệt và rất khó chịu nhưng không có ai ở bên cạnh tôi lúc đó cả..."
Giọng nói của Mộc Tịch Nhiên càng lúc càng nhỏ dần, Nguyên Chính Quân nằm yên nghe cô kể lại chuyện hồi nhỏ.
"Vì thế mỗi lần bị ốm tôi đều sợ phải ở một mình, sợ mình bị bỏ rơi mà không một ai quan tâm đến."
Nguyên Chính Quân lưỡng lự đưa tay định xoa lưng của cô, ban đầu anh có thu tay lại nhưng về sau lại quyết định giúp cô xoa dịu nỗi sợ hãi.
Anh cũng từng trải qua những chuyện đáng sợ hồi nhỏ vì vậy anh có thể hiểu cảm giác của Mộc Tịch Nhiên.
"Yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi cô, tôi sẽ ở cạnh cô."
Mộc Tịch Nhiên nhắm chặt hai mắt, miệng mỉm cười:
"Vậy là tốt rồi…"
Sau đó, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, phải thực sự cảm thấy yên tâm cô mới dám nhắm mắt lại và ngủ để những gì đã xảy ra hồi cô còn nhỏ không ám ảnh cô nữa.
Nguyên Chính Quân thấy Mộc Tịch Nhiên im hơi lặng tiếng cũng đoán được là cô đã ngủ rồi.
Anh chỉ biết nằm im ôm lấy cô mà không dám nhúc nhích.
Dù cảm thấy rất vô lý khi bản thân là ông chủ lại đi lo lắng, quan tâm cho một vệ sĩ cỏn con nhưng Nguyên Chính Quân lại hoàn toàn muốn làm điều đó.
Có lẽ anh và cô đã thực sự phá vỡ khoảng cách giữa ông chủ và vệ sĩ riêng rồi.
…
Sáng hôm sau.
Nguyên Chính Quân tỉnh dậy sau một đêm khó ngủ với một cánh tay tê liệt gần như mất cảm giác.
Cả tối hôm qua anh đã để Mộc Tịch Nhiên nằm lên tay của mình mà không hề trở mình một chút nào.
"Trời đã sáng rồi sao?"
Nguyên Chính Quân ngó nhìn Mộc Tịch Nhiên, thấy cô vẫn ngủ một cách ngon lành bèn đưa tay đặt lên trán của cô xem thử cô đã hạ sốt chưa.
May mắn là Mộc Tịch Nhiên đã hạ sốt, cơ thể cô đã hạ nhiệt và đỡ hơn hôm qua rất nhiều rồi.
Nguyên Chính Quân nhẹ nhàng rời khỏi giường, anh xoay nhẹ khuỷu tay và nắn bóp cho đỡ tê tay.
Không ngờ là cả đêm hôm qua cánh tay này của anh đã làm gối đầu cho Mộc Tịch Nhiên ngủ.
Cạch!
Cánh cửa phòng bật mở, Nguyên Chính Quân ngáp ngủ bước ra ngoài nhưng cảnh tượng trước cửa phòng lại khiến anh giật mình tỉnh cả ngủ.
Nguyên Chính Quang, Sở quản gia và Tiểu Điệp đều đứng gần đó nhìn anh, trên mặt của họ đều chung một ánh mắt nghi ngờ.
Đột nhiên Nguyên Chính Quang lên tiếng hỏi anh:
"Anh, hôm qua anh ngủ cả đêm trong phòng của Mộc Tịch Nhiên đó hả? Rốt cuộc thì hai người đã làm gì vào đêm hôm qua?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...