Sau khi A Lý đi, tổng cộng ba binh sĩ Đức vào phòng máy, hơn nữa, họ vào cùng một lúc. Điều này khiến việc theo dõi trở nên khó khăn hơn.
Ba người ở trong, nhất định có một kẻ quen biết A Lý.
Vấn đề là, là ai.
Niels nói, “Hỏi bọn họ, người tốt sẽ không nói dối, ai nói dối, chính là người chúng ta cần tìm.”
Mark kêu lên, “Anh đùa à? Vấn đề là làm thế nào để biết được ai nói thật ai nói dối.”
Niels không trả lời, trong lòng đã có dự tính.
Anh đi vào cái lều thứ nhất, hỏi người A, “Hôm qua lúc ở trong phòng máy, cậu ngồi cạnh ai?”
A nói, “B ở bên phải, C ở bên trái.”
Niels lại hỏi, “B và C làm gì?”
A, “C lướt web, B gửi mail.”
Niels hỏi tiếp, “Còn cậu làm gì?”
A, “Tôi chơi game.”
…
Niels đi vào lều thứ hai, hỏi mấy vấn đề giống như trước.
B trả lời, “A ngồi bên phải, rồi đến C, bên trái không có ai.”
Niels, “A và C làm gì?”
B đáp, “A đang nói chuyện phiếm, còn C…hình như là đọc tin tức. Tôi không chắc lắm.”
Niels, “Còn cậu làm gì?”
B, “Tôi gửi mail.”
…
Niels đi vào lều thứ ba, hỏi C những câu hỏi y hệt.
C đáp, “Bên trái tôi là A, bên trái A là B, bên phải không có người.”
Niels hỏi, “A và B làm gì?”
C nói, “A chơi game còn B gửi mail.”
Niels hỏi, “Còn cậu làm gì?”
“Tôi xem giải bóng đá Ngoại hạng.”
Niels hỏi, “Giải bóng đá vô địch Đức à?”
“Đúng vậy.”
Niels gật đầu, đi ra khỏi lều.
Mark đi sau, ngơ ngác hỏi, “Vậy là xong rồi à?”
“Xong rồi.”
“Vậy kết quả là?”
“Người C có vấn đề.”
Mark hỏi, “Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Mark không nói gì, lập tức cho người bắt C lại. Ai ngờ còn chưa đến nơi, C đã bỏ chạy.
Đây không phải có tật giật mình thì là gì?
Mark điều năm bộ đội đặc chủng tạo thành một đội, trong vòng một tiếng đã bắt được người.
Tuy đã bắt được nhưng Mark vẫn không hiểu tại sao Niels biết, gãi đầu hỏi, “Sao anh biết là C? Chẳng lẽ chỉ vì nguyên quán của cậu ta là Afghanistan?”
Người C tên Cazaar, sinh ra ở Afghanistan, vì chính sách dân tị nạn của EU, năm mười tuổi cậu ta và bố mẹ chuyển tới Đức định cư. Cậu ta nhận sự giáo dục của Đức, cũng có hộ chiếu Đức, sau khi tốt nghiệp thì đi lính. Giờ ở Đức không thiếu những người như vậy, nếu chỉ kết luận nhờ bối cảnh thì có chút phân biệt chủng tộc.
Đương nhiên Niels không suy nghĩ nông cạn như thế, mà giải thích, “Giả dụ trong ba người có một người quen với A Lý, như vậy phải có ít nhất hai người nói thật. A nói bên trái là C bên phải là B; C nói bên trái là A rồi đến B, bên phải không có ai; còn B nói bên phải là A rồi đến C, bên trái không có ai. Lời của A khác với lời của B và C, tôi dựa theo lời của B và C sắp xếp lại thì thứ tự chính xác là: B ở ngoài cùng bên trái, A ở giữa, C ở ngoài cùng bên phải.”
Trong đầu Mark cũng sắp xếp như lời anh nói, một phút sau mới cất giọng, “Vậy theo lời anh, thì người có vấn đề là A chứ, anh ta nói dối.”
Niels lắc đầu, “Anh ta không nói dối, anh ta hoàn toàn không biết người bên cạnh mình là ai. Còn B thì biết người ngồi cạnh nhưng không biết họ làm gì. Chỉ có C vừa nắm rõ vị trí A và B, lại vừa biết hai người đó làm gì. Như vậy có thể thấy, A và B tập trung vào máy tính, còn C dồn chú ý lên A và B, chắc chắn cậu ta theo dõi hai người họ.”
Mark hỏi, “Vì sao?”
Neils nói, “Cậu ta nói đang xem giải bóng đá vô địch Đức, nhưng giờ không phải mùa giải. Cậu ta nói dối vì muốn giấu diếm việc mình đang làm lúc đó.”
“…”
Mark nói, “Anh không giải thích, tôi không hiểu. Giờ anh giải thích rồi, đầu tôi còn rối hơn.”
Niels, “Bởi cậu không chịu quan sát.”
Mark nói, “Cứ coi như tôi quan sát cũng không được cẩn thận tỉ mỉ. Gặp cái gì nhớ cái đó, tôi không làm được như anh.”
Niels là nhà toán học, vì vậy anh làm việc cẩn thận chặt chẽ cũng là có lý do.
Mark hỏi, “Tiếp theo xử lý thế nào?”
Niels nói, “Cậu ta không chịu khai, chúng ta cũng không đủ chứng cứ, đưa về căn cứ cái đã.”
“Vậy nếu cậu ta nhất quyết không nói ra thì sao? Cũng chỉ có thể tạm giam trong 48 tiếng, sau đó phải thả ra.”
“48 tiếng là đủ rồi. A Lý ở trong tay chúng ta, Cazaar cũng thất bại, máy tính còn cài đặt chương trình theo dõi dấu vết, nhất định sẽ có người không thể nhẫn nại thêm nữa.”
Mark khẽ giật mình, “Ý của anh là…”
Niels nói gãy gọn, “Việc này chưa kết thúc, Cazaar chỉ là con mồi.”
“Anh muốn chờ ai cắn câu?”
“Để xem ai đứng sau cậu ta.” Nói trước bước không qua, Niels ngừng lại, mấy chuyện kế tiếp, phải bình tĩnh chờ đợi.
*********
Phòng tắm trong căn cứ.
Phàn Hi duỗi đôi chân dài, nằm trong bồn tắm, cả người cô ngâm trong nước ấm, da thịt hơi ửng hồng.
Cảm ơn trời đất, cuối cùng tiêu chuẩn sinh hoạt cũng được cải thiện.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, bên ngoài có tiếng động, có người xông vào, là Namyan. Vẻ mặt cô ta bối rối như đang trốn tránh gì đó.
Giờ là giờ tắm của nữ binh, chỉ cần là nữ, ai cũng có thể vào, Phàn Hi liếc cô ta một cái, tiếp tục nhắm mắt lại.
Namyan đi một vòng trong phòng tắm, rồi đi ra ngoài, Phàn Hi chẳng hiểu gì, cũng chẳng quan tâm.
Mấy ngày nay quá nhiều việc, ăn ngủ không đầy đủ, nhưng được ở cạnh Niels, cô cam tâm chịu khổ.
Tình cảm này thông qua đụng chạm cơ thể, truyền tới trái tim, tâm tư của cô vô thức mà thay đổi, chỉ là cô không nhận ra.
Phàn Hi nhắm mắt, tai đeo tai nghe, hoàn toàn cách ly khỏi thế giới, đầu óc lơ lửng trên mây.
Cô từng trải qua cảm giác hưởng thụ sa đọa.
Cũng từng nếm thử cảm giác được cứu rỗi.
Không thể không thừa nhận, có người yêu chiều mình, có người vì mình mà đau lòng, sẽ hạnh phúc hơn lúc cô độc một mình.
Chìm nổi lâu rồi, cô muốn tìm chỗ dựa, không cần biết chỗ dựa này, dựa được một ngày, hay là dựa được một đời.
Phàn Hi chưa từng thấy mình làm sai, cho dù là chuyện clip nóng, hay ngủ với những người đàn ông khác nhau, bởi đây là cuộc sống của cô.
Ích kỉ cũng được, tùy hứng cũng không sao, đều là tính cách con người. Tính cách là tấm gương phản chiếu hiện thực xã hội, không thể phán xét là tốt hay xấu.
Cô chưa từng tự ti về quá khứ của mình, cũng chẳng cần tạo mối quan hệ, không hợp thì chia tay, chẳng có vấn đề gì. Con người, chỉ khi yêu bản thân, mới có tư cách yêu người khác. Không ai cần trả giá vì người khác, hay tạm nhường nhịn vì đại cục.
Ở phương Tây, ý nghĩ này rất bình thường.
Nhưng ở phương Đông, chẳng mấy ai nghĩ tới.
Bởi suy nghĩ đó đi ngược lại truyền thống, mọi người chẳng biết giải thích vì sao, chỉ là không thể chấp nhận.
Một nghìn người chung một suy nghĩ.
Còn cô muốn làm người thứ một nghìn linh một.
May mà giữa biển người mênh mông ấy, cô gặp được Niels.
Thay vì nói rằng cô vì Niels mà đến, thì nên nói rằng, cô đến, vì tự do.
Người yêu cô, không thiếu.
Người hiểu cô, chỉ có một mà thôi.
Niels là người cứu rỗi cô.
Không, không phải cứu rỗi, mà là giải phóng.
Giải phóng linh hồn đang bị giam cầm, chấp nhận suy nghĩ của cô. Dù cô tốt hay xấu, anh đều bao dung che chở.
Nước ấm chảy qua da thịt, khiến trái tim cô cũng ấm áp theo.
Cô đổi bài khác, từ nhạc Rock thành tiếng piano du dương thuần khiết.
Thay đổi của một người, kể cả là ngây thơ đến trưởng thành, hay từ cô độc đến lúc hi vọng có người làm bạn, chỉ có thời gian mới làm được.
Thời gian, bạn giục nó không tới, cũng không thể ngăn cản được nó.
…
Không gian yên tĩnh được một lúc, bên ngoài có tiếng ồn ào. Tiếng bước chân ầm ĩ, có vẻ như rất nhiều binh sĩ đang tới.
Phàn Hi không nhúc nhích, chẳng để tâm tới tiếng động bên ngoài.
Ngược lại, đám người ồn ào kia xông thẳng vào, thấy bên trong có một cô gái không khỏi kinh ngạc. Cho đến khi nhớ ra giờ là giờ tắm của nữ binh thì không còn kịp nữa.
Phàn Hi quay ra cửa, ở cửa một đống đàn ông, có gương mặt quen thuộc, có gương mặt xa lạ. Đôi mắt cô rất đen rất sáng, vô cùng bình tĩnh, không tỏ thái độ gì. Cô đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Niels, ánh mắt sâu thẳm tựa nước hồ.
Cô ở trong bồn tắm, trên người đầy xà phòng, gần như không thấy rõ cơ thể. Nhưng những chỗ lộ ra vẫn rất gợi cảm, vô hình hấp dẫn đám đàn ông bên ngoài.
Mọi người chạy tới đây vì nhiệm vụ, không ngờ lại được ngắm cảnh đẹp, nhất thời ngẩn ngơ đứng nhìn.
Phàn Hi hất tóc, chiếc cổ cao trắng nõn như thiên nga.
Niels mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
Phàn Hi nhìn anh một giây.
Hai người không nói gì, nhưng cũng hiểu ý đối phương, Niels dẫn mọi người rời khỏi phòng tắm.
Cô đứng dậy, xả sạch xà phòng, khoác áo tắm, buộc dây áo lại rồi đi ra ngoài.
Niels đứng ở hành lang, sau lưng là một loạt binh sĩ trang bị vũ trang, hiển nhiên là đang thi hành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ gì mà tới cả phòng tắm nữ chứ? Phàn Hi nhướng mày, tò mò nhìn Niels.
Niels chưa kịp giải thích, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Paul ra lệnh, “Nghe nói cậu tới bắt nội gián? Là cô gái này sao?”
Nội gián? Phàn Hi nhíu mày.
Nhìn biểu hiện của cô, da đầu Niels lập tức tê rần.
Phàn Hi không nhìn ai mà nhìn anh chằm chằm, “Anh có muốn giải thích không?”
Paul xen vào, “Người phải giải thích là cô.”
Phàn Hi không để ý tới ông ta.
Niels biết mình chưa nói rõ ràng, liền giải thích, “Có người dùng vệ tinh gửi tin tức, tín hiệu phát ra từ phòng em, nội dung khả nghi. Quân đội truy tung tích, lần tới nơi này.”
Phàn Hi nói, “Em vẫn tắm ở đây từ nãy, anh nghĩ em có thể phân thân sao?”
Niels không đáp.
Trước giờ anh chưa từng nghi ngờ cô.
Tin tưởng là nền móng xây dựng tình cảm.
Nhưng người khác không nghĩ thế.
Có quá nhiều trùng hợp, đẩy cô đến nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng may mắn là, cô có anh, dù chuyện có khó khăn hơn nữa, chỉ cần có anh, sẽ không còn là trở ngại.
Paul nói, “Chúng tôi theo dõi đã lâu, hôm nay không phải lần đầu tiên phát hiện. Chúng tôi có quyền điều tra thân phận của cô.”
Rồi ông ta bổ sung, “Và giới tính của cô nữa.”
Phàn Hi nghe xong lập tức cười lớn, trừng mắt nhìn Paul, “Giới tính ư? Chẳng lẽ ông nghĩ tôi là đàn ông?”
Nghe có vẻ buồn cười nhưng Paul vô cùng nghiêm túc, “Không có gì là không thể.”
Phàn Hi cong cong khóe môi, “Còn tưởng ông thông minh thế nào, hóa ra ngay cả nam và nữ cũng không thể phân biệt.”
Paul bị cô chặn họng, không nói nên lời.
Phàn Hi không nhìn ông ta nữa mà nhìn Niels, đáy mắt mang theo tia trào phúng, “Anh muốn nói gì?”
Niels nói với Paul, “Cho tôi vài phút.”
Paul liếc hai người, “Tôi muốn một đáp án, mong cậu đừng bắt tôi chờ quá lâu.”
Niels nói, “Chuyện này sẽ sáng tỏ, mọi người cứ chờ tin từ tôi.”
Paul đi rồi, Niels cũng ra lệnh cho những người còn lại rút lui, trên hành lang chỉ còn hai người.
Phàn Hi hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Em cho anh một cơ hội giải thích rõ ràng.”
Cô không động tới bọn họ, bọn họ lại tìm tới cửa, cô có quyền tìm hiểu đầu đuôi mọi việc.
Niels nói ngắn gọn, “Trong căn cứ có nội gián, bí mật truyền tin ra ngoài, có thể là người trong phòng em.”
Trong phòng cô chỉ có một người, Namyan.
“Nghi ngờ ai thì kệ anh, nhưng đừng có nghi ngờ em.”
Phàn Hi tiến lên, dồn anh vào tường, nghĩ đến lời Paul, cô cười lạnh, “Bọn họ nghi ngờ em, chẳng lẽ anh cũng thế sao?”
Anh không đáp lại.
Không trả lời không phải vì muốn trốn tránh, mà là biết rõ tất cả. Cô hiểu điều đó.
Phàn Hi nhìn anh rất lâu, ngón tay lướt qua môi anh, chạm vào mu bàn tay anh. Cô cầm tay anh đặt lên người mình, từ bộ ngực đầy đặn, di chuyển xuống dưới, đường cong cơ thể mềm mại, cuối cùng dừng lại giữa hai chân cô.
Phía dưới cô không mặc gì.
Cô cảm nhận được cơ bắp trên người anh căng cứng.
Anh hít một hơi, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều bị đánh thức. Cô là cô gái duy nhất khiến anh mất đi lý trí, biến thành dã thú.
Phàn Hi ghé sát vào mặt anh, thấp giọng nói, “Em muốn anh nói cho họ, em không phải phụ nữ.”
Yết hầu Niels giật giật, anh lập tức rút tay lại, nhưng trên tay dính mùi của cô.
Cơ thể cô như acid, hơi thở của cô như chất độc, không ngừng ăn mòn anh, phá hủy anh.
Nhưng, anh cam tâm tình nguyện.
Yêu, khiến người ta điên cuồng, cũng khiến người ta sa đọa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...