Mê Thất

“…… Thật sự có thể gọi điện cho Lâm Nam?” Ta nghi ngờ hỏi.

“Có thể, bất quá phải gọi trước mặt ta!” Nói xong, Lâm Hạo cầm lấy điện thoại, “Muốn ta bấm số cho ngươi không?”

“Không!” Ta đẩy tay Lâm Hạo ra. Là sự thật, y nói là thật sự. Lâm Nam không muốn vứt bỏ cuộc sống hiện tại.

Đang vô cùng thương tâm, Lâm Hạo đặt điện thoại bên tai ta, nói: “Tự mình xác nhận đi, rốt cuộc có phải ta đang nói dối hay không!” Dụ hoặc nói…… Muốn xác nhận sao?

Đầu kia điện thoại vang lên thanh âm: “Uy……”

“….” Nội tâm vô cùng mâu thuẫn. Ta hy vọng Lâm Nam nói cho ta biết đó là giả, là Lâm Hạo bịa đặt. Nhưng Lâm Hạo tự tin cho ta gọi điện thoại như vậy… Đang do dự, trong điện thoại Lâm Nam dường như cảm thấy cái gì đó, đề cao thanh âm hỏi: “… Là ca ca sao?”

“Là ta!” Mở miệng nói, âm thanh khàn khàn quả như dự đoán, hai chữ này ta đã dùng hết khí lực để nói.


Lâm Nam bất ngờ, kinh hỉ nói: “A Hòa!”

Ta không để hắn tiếp tục nói, lấy hết dũng khí hỏi: “Điều Lâm Hạo nói không phải là sự thật phải không?!”

Lâm Nam nhất thời không phản ứng lại, hỏi: “Cái gì?” lập tức vội vàng nói, “Hắn nói gì với ngươi? Ngươi không được nghe hắn nói bậy!”

Buồn khổ trong lòng ta dịu đi một ít, chuẩn bị tiếp tục hỏi thêm: “Lâm Hạo nói hắn đáp ứng thả ta đi, A Nam, nếu ngươi bằng lòng vứt bỏ hết thảy hiện tại……” Âm thanh ta càng ngày càng nhỏ. Nnhững thứ kia vốn thuộc về hắn, ta không có tư cách yêu cầu hắn cái gì. Nhưng, nếu hắn chỉ muốn cùng ta được bên cạnh nhau, có lẽ những thứ này này cũng không có ích a……

Lâm Hạo tựa vào tường nhìn ta nói điện thoại, bộ dạng dường như không muốn nhúng tay vào.

Lâm Nam yên lặng nghe, chờ âm thanh ta biến mất hắn mới nói: “A Hòa, nhớ cuộc sống trước kia của chúng ta không? Mỗi ngày lo lắng đề phòng, sợ ca ca sẽ tìm đến. Ta là người duy nhất có khả năng bảo hộ ngươi. Nếu ta cái gì cũng không có, lấy cái gì để bảo hộ ngươi, lấy cái gì cùng ngươi sinh sống với nhau. Khi ta đem tất cả giao cho ca ca, hắn sẽ cướp ngươi một lần nữa. Ngươi bảo ta lấy cái gì để tranh giành……”


Hắn quả thật cự tuyệt yêu cầu Lâm Hạo. Một đống lý do của Lâm Nam ta thực sự không nghe vào tai…… Nhưng…… Trong lòng giống như bị dao cắt, ta ngẩng đầu hỏi Lâm Hạo, “Ngươi nói thật phải không? Nếu A Nam từ bỏ tất cả, ngươi nhất định sẽ không làm phiền chúng ta……”

“Hừ, đương nhiên!” Lâm Hạo nhắm mắt lại nói.

Trong điện thoại Lâm Nam không ngừng gọi tên ta, ta đem ống điện thoại đặt vào tai nói: “A Nam, Lâm Hạo thực sự sẽ thả chúng ta, ngươi không đáp ứng sao? Ngươi có biết…… Ta có …..hài tử của ngươi…… Lâm Hạo sẽ bắt ta phá nó ……”

Lâm Nam thở dài: “Ta biết. Không quan hệ, chỉ cần chúng ta yêu nhau, hài tử về sau vẫn có thể có ……”

Không để ta đáp lại, ngược lại khuyên ta không cần để ý đến hài tử đó. Hắn đã từng nói với ta biết bao nhiêu lần, rằng hắn muốn có hài tử…… Ta không thể tin nhìn điện thoại, trong họng đầy chua xót: “Ta hiểu rồi ……”

Tay không ý thức tự mình hạ xuống cúp điện thoại! Lâm Hạo mở to mắt, mang theo vẻ mặt vừa lòng cười: “Ngươi xem, kỳ thật đi theo ta mới là lựa chọn tốt nhất!”

Gạt bàn tay Lâm Hạo đang đặt trên vai mình, không chú ý Lâm Hạo có thể sinh khí hay không, ta đem mặt vùi vào gối.

Hoàn đệ cửu thập bát chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui