Mê Thất

Một trận gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, cho dù trong phòng lò sưởi đang mở, ta vẫn co rúm lại một chút, đem làn da trần trụi thu vào trong chăn.

Hoảng hốt, rốt cuộc ý thức được hiện tại đã gần đến mùa đông. Ở chỗ của Lâm Nam và Lâm Hạo, cả ngày ta đều ở trong phòng. Từ đầu đến cuối đều đã cắt đứt quan hệ với thế giới bên ngoài.

Lâm Hạo dường như không có cảm giác, vẫn cứ đứng yên tại nơi đó, bị gió hắt hạt mưa lên da thịt cũng không lảng tránh, bàn tay lấy điếu thuốc vòng ở trước ngực. Dường như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

Có lẽ bởi vì quá tối, chỉ nhìn nghiêng, Lâm Hạo và Lâm Nam rất giống nhau, tám phân tương tự. Chính là Lâm Hạo khiến người ta có cảm giác sắc sảo hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Hạo lay ta dậy, y đã mặc quần áo xong, đang uống cà phê.

Nửa giường bên kia so với đêm qua cơ hồ không hề khác biệt…… Chẳng lẽ đêm qua y đã đứng cả một đêm, hay là ngủ ở nơi khác?! Lại nhìn phần thảm phía trước cửa sổ so với những chỗ khác màu sắc thẫm hơn, là bị những giọt mưa theo gió hắt vào khiến cho ướt sũng. Đáp án không cần nói cũng biết.


Ta tưởng rằng nơi vị bác sĩ kia đưa ta đi kiểm tra bất quá chỉ là phòng khám, không ngờ là một bệnh viện tư nhân. Vừa bước vào cửa, bất ngờ có bác sĩ mặc đồ trắng cùng y tá hướng y chào hỏi, thái độ rất cung kính.

Lâm Hạo sóng vai cùng ta đi tới, “Diệp Tề là viện trưởng!”

Diệp Tề là tên vị bác sĩ kia. Nghe thấy Lâm Hạo nói, nam nhân kia quay đầu cười cười.

Hôm qua không có tâm tư quan sát Diệp Tề, bây giờ quan sát hắn lần nữa, cư nhiên cũng rất tuấn tú, tuổi chắc không ngoài ba mươi. Sau khi thay áo trắng, lại cộng thêm phong thái có vài phần độc đáo, không thể không cảm khái hắn là một thanh niên đầy hứa hẹn!

Lâm Hạo tâm tình không tốt, dọc đường đi đều không nói một lời, vừa rồi cũng chỉ nói vài câu.

Sau khi kiểm tra xong, hắn liền kéo ta ngồi lên xe, kết qủa sẽ được gửi về tận nhà. Toàn bộ quá trình ta đều thấp thỏm bất an, không biết nên chờ mong kết quả như thế nào!


Diệp Tề hiệu suất rất nhanh, thân lực thân vi…… Vừa trở về phòng Lâm Hạo không bao lâu sau đã gọi tới. Khuôn mặt Lâm Hạo không chút thay đổi nghe điện, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Ta nghĩ là không có kỳ tích, bởi vì sắc mặt Lâm Hạo lạnh hơn.

“Phá bỏ nó đi!”

Thời gian dường nhau dừng lại. Ta sợ run một lúc lâu. Hài tử của Lâm Nam, muốn phá bỏ nó?! Tuy rằng ta không tình nguyện, nhưng nó đã tồn tại, mà Lâm Nam lại là người ta yêu……

“Cho ta suy nghĩ một thời gian……” Ta nhỏ giọng nói.

Lâm Hạo cười lạnh: “Ngươi cho là ngươi có sự lựa chọn đường sống sao?!”

Hoàn đệ cửu thập ngũ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui