Lâm Lan nghi hoặc nhìn chúng ta: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì!” Lâm Hạo nói, nhưng biểu tình âm trầm kia khiến người ta rùng mình. Lâm Lan ‘hứ’ một tiếng rồi thức thời vùi đầu ăn cơm.
Ta nắm chặt quần…… Không thể nào…… Nhưng tính lại từ ngày Lâm Nam đụng vào ta cũng xấp xỉ khoảng hai tháng, thời gian trên rất có khả năng… Ta lập tức choáng váng!
Loại tình huống này……
Lâm Hạo nói chuyện điện thoại xong liền bảo: “Tối nay bác sĩ Diệp sẽ đến kiểm tra cho ngươi một chút!”
Tay ta khẽ run lên. Nếu là thật thì phải làm sao bây giờ?! Lo lắng nhìn Lâm Hạo, môi y khẽ nhếch, lông mày cũng nhăn lại, toàn bộ đều chứng tỏ y đang mất hứng vô cùng!
Lâm Lan nhanh chóng ăn xong cơm rồi trở lại phòng riêng. Ta nuốt từng hạt từng hạt cơm, áp chế cảm giác ghê tởm lại nổi lên trong bụng. Nếu hiện tại nôn ra, nhất định lửa cháy đổ thêm dầu, thủ đoạn của Lâm Hạo ta tuyệt không muốn lĩnh giáo.
“Rầm!”
Lâm Hạo đập mạnh chiếc đũa xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai.
“Rốt cuộc có phải hay không?” Lâm Hạo nói.
Y hỏi ta, nhưng chính ta cũng không rõ ràng. Ta trầm mặc khiến Lâm Hạo đập bàn đứng lên, “Trên máy bay…… Ngươi… ngươi còn dám gạt ta là say máy bay!”
Lâm Hạo hai mắt bốc hỏa chất vấn khiến ta cảm thấy thật mỉa mai. Y coi ta là vật sở hữu của y sao? Tuy rằng ta cũng không hy vọng có hài tử của Lâm Nam, nhưng ta vẫn cứ nói: “Đúng thì sao nào! Ta yêu Lâm Nam, ta nguyện ý!” Ngươi không thể xen vào……
Lời nói cuối biến mất trong cổ họng. Lâm Hạo bóp chặt cổ ta.
“Ngươi tiện nhân, tiện nhân!” Lâm Hạo không ngừng chửi rủa!
Hô hấp của ta ngày càng gian nan! Khi ta sắp đánh mất ý thức, Lâm Hạo buông tay, chờ ta hổn hển thở được ít nhiều, lại tăng thêm lực bóp. Lặp lại vài lần, ta không thể thở thêm được nữa.
Ta từ trên ghế ngã ngồi xuống nửa ho khan nửa nôn mửa, mặt nghẹn đến đỏ bừng, một hồi lâu mới nhìn rõ được thứ trước mắt.
Lâm Hạo đầu tóc hỗn độn, mặt cũng vì kích động mà đỏ lên.
Vừa rồi, thiếu chút nữa ta đã chết trong tay Lâm Hạo……
Lâm Hạo nhìn bàn tay y thu lại, sau đó đưa chúng ra sau lưng, tại nơi ta không thể nhìn thấy, bàn tay ấy khẽ run run, “Ngươi còn chọc giận ta, chính là tự tìm đường chết!”
Hoàn đệ cửu thập chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...