Mê Thất

Ta đứng một bên, nhìn Lâm Lan loạng choạng ngồi dậy.

“Cư nhiên thật sự mang thứ này về……” Âm thanh nói thầm rất nhỏ, nhưng ánh mắt miệt thị đâm vào người ta. Lâm Lan rõ ràng không thèm che dấu sự coi thường! Vì lảng tránh ánh mắt khinh miệt của nó, ta cúi mặt nhìn xuống đất.

“Lâm Lan!” Lâm Hạo liếc mắt cảnh cáo.

“Có gì nghiêm trọng đâu, ta chẳng thèm quản!” Lâm Lan tức giận nói.

Lâm Hạo quay đầu nói với ta: “Ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Lại đây!”

Ngồi xuống vị trí cách xa họ nhất, Lâm Hạo đứng lên vừa đi vừa nói: “A Lan, ta muốn nghỉ ngơi. Một lát nữa cơm sẽ mang đến, ngươi coi hắn ăn một chút! Hắn ở trên máy bay nôn đến rối tinh rối mù rồi.” Câu cuối cùng cơ bản là từ trên cầu thang nói xuống.

Nơi này chỉ còn lại ta và Lâm Lan!


“Đừng suy nghĩ linh tinh cho mệt óc. Bên ngoài có khóa điện tử, lại có chó săn trông coi, ngay cả tường cũng bị ông ta làm cao thêm mấy thước!” Lâm Lan từ tốn nói.

Lâm Lan hẳn là rất chán ghét ta xuất hiện ở nơi này, cho nên ta thử hỏi: “Ngươi chắc chắn không hề muốn ta ở lại phải không?”

“Thế thì sao nào? Ta đối với lão yêu tinh [52] như ngươi thật sự không có hứng thú! Không thể hiểu tại sao bọn hắn lại có sở thích kỳ quái như vậy. Hơn mười năm trước thì còn có thể lý giải được!” Thanh âm Lâm Lan lộ ra chút lãnh đạm cùng một chút không cam tâm. Chỉ mấy tháng không gặp, nó tựa hồ càng ngày càng chín chắn.

Ta vội nói nhanh: “Kỳ thật ta cũng không muốn quấy nhiễu các ngươi. Ngươi có thể hay không……” thả ta đi.

“Miễn bàn! Không có chuyện đó đâu!” Lâm Lan hung tợn nói: “Lần trước dùng ngươi trao đổi, kết quả bị tên kia đùa giỡn. Lão ba vừa xuất viện thấy ngươi không có ở đây liền giận dữ đến phát gần như phát điên, thiếu chút nữa đem ta sung quân ở biên cương! Ước chừng một tháng không thèm để ý đến ta, đến tận khi tra ra dấu vết của ngươi mới dịu xuống……. Ngươi muốn hại chết ta a!”

“……” Ta trên mặt một trận nóng ran.


Lâm Hạo ngủ thẳng đến ngày hôm sau mới tỉnh lại. Lâm Lan nói y cả ngày bôn ba công việc, vừa ổn định được một tí đã bị làm cho Lâm Nam phiền não, còn đuổi tới nước Mĩ nói là muốn mở rộng kinh doanh, đột nhiên tăng vốn đầu tư ra nước ngoài lên rất nhiều. Thế nên khi trở về tự nhiên thả lỏng hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Nhớ lại lúc Lâm Hạo trên máy bay, ta hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng mệt mỏi.

Mà bụng của ta tựa hồ không có chuyển biến tốt, thường thường nổi lên cảm giác ghê tởm. Mỗi lần khi ta chạy về phía toilet, Lâm Lan đều nhìn ta với ánh mắt khó chịu vô cùng. Uống thuốc dạ dày cũng không tốt hơn lúc không uống là bao.

Trên bàn ăn ta lại che miệng buồn nôn, Lâm Hạo đang ăn cơm cũng trầm giọng nói:” A Lan, đi gọi bác sĩ tới xem cho hắn….. Quên đi, ta tự mình làm! Ngươi ăn của ngươi đi!”

Lâm Lan lơ đễnh nói: “Ngạc nhiên a, nam nhân thôi mà. Chỉ nôn ra vài cái, cũng không phải mang thai, khẩn trương như vậy làm gì!”

Ta tức khắc sắc mặt trắng bệch. Cánh tay Lâm Hạo đang lấy điện thoại cũng dừng lại giữa không trung, mặt đen lại nhìn ta trừng mắt!

Hoàn đệ bát thập cửu chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui