Không có tâm trạng quản ta nữa, trưa Lâm Nam không hề về, buổi tối thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại văn phòng!
Không có chìa khóa ta làm sao có thể rời đi, Lâm Nam dường như rất yên tâm.
Cả ngày ở phòng đọc sách, xem TV, đơn điệu và nhàm chán quá …… Nếu sau này vẫn phải như vậy, còn không bằng đã chết! Lâm Nam không phải sẽ giam ta cả đời chứ……
Nhưng ý tưởng này rất nhanh đã bị phá bỏ.
Bình thường thời gian ăn cơm trưa cơ bản đều cố định, nhưng lần này đã quá nửa giờ rồi mà vẫn không có người hầu đi lên. Ta nghi hoặc cầm lấy điện thoại gọi nội tuyến, nhưng vẫn không có phản hồi.
Cũng không quá đói, ta không tiếp tục gọi nữa. Có lẽ là có việc nên chậm trễ.
Nhưng chính lúc đó, một người đáng lẽ không nên xuất hiện lại tiến đến. Mắt ta cơ hồ như muốn rớt ra “Lâm… Lâm Hạo!”
Y xuất hiện quang minh chính đại như thế, khiến ta hoài nghi y không phải được Lâm Nam mời đến chứ, đương nhiên ta biết Lâm Nam tuyệt đối sẽ không mời Lâm Hạo đến nơi này. Ta hoảng sợ trốn ra phía sau. Nhưng xiềng xích hạn chế hành động của ta, ta chỉ có thể thối lui đến góc tường!
“Đã lâu không gặp!” Từ lần trước ta biết Lâm Hạo đã khôi phục phong độ trước kia, hoàn toàn nhìn không ra bệnh trạng. Lần này quan sát từ khoảng cách gần, quả nhiên so với lúc bị bệnh tựa như hai người, so với mười mấy năm trước dường như không hề thay đổi.
“Ngươi vào bằng cách nào!” Ta chỉ vào y run run hỏi.
” Cứ như thế mà vào!” Lâm Hạo nhíu mày, chậm rãi hướng ta đi tới.
Lưng ta áp sát vào tường, “Không có khả năng! Không được A Nam đồng ý, không ai có thể tiến vào!”
Lâm Hạo ‘xì’ một tiếng bật cười: “Nói thật a, hạ nhân các ngươi bị ta mua chuộc, cho nên ta mới vào được!”
Nhìn Lâm Hạo nâng cánh tay lên, ta theo phản xạ ôm đầu, nhưng động tác liền dừng lại. Lâm Hạo mím chặt môi: “Ngươi nghĩ ta muốn đánh ngươi?” Trong giọng nói tràn ngập sự tức giận.
Ta cắn răng. Bị Lâm Hạo đánh không biết bao nhiêu lần, thân thể không khỏi liền phản xạ theo vô thức.
Lâm Hạo hừ cười một tiếng, cúi xuống, cầm lên sợi dây xích nhỏ dài. Ta đột nhiên nín thở. Trên người ta có dây xích, Lâm Hạo sẽ làm gì với ta. Mắt cá chân trần bị Lâm Hạo cầm lấy, tinh tế vuốt……
Trong lòng ta bỗng nhiên khẩn trương: Y sờ chân ta làm gì, chẳng lẽ y muốn chém…… Chỉ cần cầm máu một thời gian nhất định sẽ không gây chết người được! Dâng lên ý niệm này trong đầu, mười ngón tay ta đặt trên tường trắng bệch. Lời nói của Lâm Hạo, cũng không phải không có khả năng ……
Khi ta đang nhìn y, Lâm Hạo cũng ngẩng đầu nhìn ta. Có lẽ vì sắc mặt quá kém ta, trong mắt Lâm Hạo tràn đầy trêu tức!
Hoàn đệ bát thập tứ chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...