Vốn định gọi hắn lên ngủ, nhưng vừa cử động, dây xích ở chân khiến âm thanh vừa bật ra lại nghẹn ngào nuốt vào.
Trong lòng thở dài, đắp cho hắn chiếc chăn mỏng.
A Nam, ngươi khiến ta hiểu rất nhiều chuyện! Tuy rằng tâm ta tràn ngập mâu thuẫn……
Trên người ngươi như được bao bọc bởi lớp kén chắc chắn, không muốn an ổn nằm lại bên trong nhưng cũng không thể ra được! A Nam, chẳng lẽ ngươi không thể vì ta mà bỏ qua những ý niệm trong đầu ngươi sao? Ta nhẫn nại trước sự thay đổi của ngươi, ngươi cũng nên chịu đựng thói quen của ta chứ. Lẽ nào không thể không chạm vào nơi đó sao?
Không phải không biết rằng chuyện tình cảm nếu càng so đo, mất mát sẽ càng nhiều. Nhưng ta đã rất kiên nhẫn rồi. Bình thường ở trên giường ta cũng cam tâm để ngươi ôm, chưa bao giờ có một câu oán hận. Ta biết phía sau nụ cười của ngươi vẫn là nam tính tôn nghiêm giữ vững, bởi vì ngươi chỉ thích gọi thân mật ta là ‘lão bà’……
A Nam, ngươi không phải đã quên ta cũng một nam nhân chứ? Mặc dù thân thể ta có như vậy, từ nhỏ đến lớn ta cũng có thân phận của một nam sinh trưởng thành bình thường! Bởi vì có ngươi suốt thời gian dài làm bạn, ta mới bỏ qua, dù trong lòng rất khó chịu, ta vẫn luôn cố gắng quên đi dấu ấn của Lâm Hạo đã từng tồn đọng trên cơ thể ta!
Ngươi nhiều năm qua khiến ta yêu ngươi, chẳng lẽ hiện tại lại muốn ta hận ngươi sao? Cũng vì ngươi nghĩ, chỉ cần yêu thương, làm cái gì cũng không sao cả! Có lẽ ngươi thật sự tốt với ta, hy vọng những ngày chúng ta được hạnh phúc, cũng một lòng muốn một hài tử để chứng minh tình yêu của chúng ta, nhưng là, trong lòng ngươi không xem ta giống như người yêu, mà địa vị giống như một ‘thê tử’!
Nếu như cơ thể ta bình thường, hoặc giả lúc ấy ta tiến hành phẫu thuật, chúng ta có thể sẽ không phải phiền não như giờ hay không…… Quên đi. [Nếu như] – hai chữ này chỉ là suy nghĩ viển vong mà thôi. Nghĩ càng nhiều, trong lòng lại càng không cam lòng!
“Ân……” Lâm Nam khẽ rên rỉ.
Đang hoảng hốt, hắn tỉnh dậy, thấy ta đang ngồi, hắn lập tức chồm đến sờ lên trán ta, “Tốt lắm, đã hạ sốt rồi! Ta đã căn dặn làm cho ngươi bát cháo, hẳn là mang đến mau thôi!”
Ta gật đầu.
Lâm Nam lúc này mới chú ý tới tấm chăn rơi xuống mặt đất khi hắn đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đấy, sau đó mỉm cười: “Cám ơn A Hòa!”
Trên sàn luôn được lau sạch sẽ, Lâm Nam nhặt tấm chăn mỏng lên giũ giũ vài cái rồi để lại lên giường.
Loại bệnh nhẹ thông thường này rất mau khỏi, đến chiều ta đã thần thanh khí sảng khôi phục như cũ, mà thái độ Lâm Nam đối với ta cũng ôn hòa hơn rất nhiều, không biết là bởi vì ta vừa sinh bệnh, hay là vì ta đã đắp chăn cho hắn, cũng có thể là bởi vì khóa trụ ta lại nên cảm thấy áy náy chăng?
Giả thuyết cuối cùng không có khả năng. Lâm Nam luôn dám làm dám chịu, chuyện hắn làm hắn đều cho là hợp lí, làm sao có thể áy náy được!
Hoàn đệ thất thập bát chương.
¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...