Mê Thất

“Đừng kích động a, ca ca! Tức giận sẽ khiến gan bị tổn thương! Thân thể vẫn là quan trọng hơn!” Lâm Nam rút khăn tay lau cà phê nâu bị Lâm Hạo làm đổ trên bàn.

Ta ôm lấy ***g ngực đang đập điên cuồng, vừa ló ra đã bị biểu tình mờ mịt của Lâm Hạo dọa rụt trở về. Y hẳn là không phát hiện ra ta. Lâm Hạo bình thường hỉ nộ nhìn giống nhau, một khi trên gương mặt đó có thể thấy được cảm xúc, nếu đó không phải giận dữ thì chính là vui mừng.

“A Nam, ngươi nhất định phải cùng ta tranh đoạt sao?” Lâm Hạo dường như rất đau đầu, ấn lên trán.

“Ca ca, vốn là của ta, sao có thể nói là cùng ngươi tranh giành?” Lâm Nam nắm tay vò tờ giấy thành một cục ném vào trong thùng rác dưới bàn.

“Của ngươi? Ha ha…… Ngươi có biết tất mọi chuyện về hắn không mà bảo là của ngươi?” Lâm Hạo nói.

Lâm Nam không chút do dự nói: “Đương nhiên!”

” Bao gồm cả cơ thể hắn?” Lâm Hạo nói.


“Hiển nhiên bao gồm cả cơ thể hắn. Ngươi chẳng lẽ cho rằng hai chúng ta cùng nhau nằm trên giường chỉ nắm tay nhau thôi à?!” Lâm Nam tựa vào sô pha hơi thả lỏng cơ thể.

“Nếu vậy, nhiều năm như thế, các ngươi bởi vì điều kiện không cho phép mới không có hài tử sao?” Lâm Hạo thong thả nói.

Trước mắt ta biến thành một màu đen. Ta giấu diếm lâu như vậy, lâu đến mức chính ta cũng phải quên đi bí mật đó, vậy mà bị Lâm Hạo dễ dàng nói ra như vậy. Lâm Nam đột nhiên từ sô pha đứng lên: “Ngươi nói cái gì? Hài tử gì?”

Lâm Hạo cười khẩy nói: “A Nam, ngươi đang giả vờ sao? Ha ha, không ngờ ngươi vẫn không biết chính xác, thân thể hắn rốt cuộc là có những bí mất nào!”

“Ta đương nhiên biết, nhưng hắn, hắn……” Lâm Nam lắp bắp đứng dậy.

Lâm Hạo cũng đứng lên, nhìn thẳng Lâm Nam nói: “Thật sự mà nói, ta không chỉ là nam nhân đầu tiên của hắn, hơn nữa……” Lâm Hạo hơi dừng lại rồi tiếp tục gằn từng tiếng nói: “Hơn nữa hắn còn sinh Lâm Lan cho ta……”

Ta ngã ngồi xuống mặt đất, Lâm Hạo…… Đem những điều đó nói hết ra……


“Không có khả năng!” Lâm Nam hét lớn!

“Không có khả năng? Ta không ngại đem A Lan đi giám định thân phận. Ngươi nguyện ý dẫn hắn đi không?” Lâm Hạo nói.

Lâm Nam trầm mặc một lúc nói: “Thực xin lỗi, ta còn có việc. Ca ca ngươi trở về đi, người ta sẽ tuyệt đối không nhường!”

“Hừ, ngươi cho là hắn thực sự yêu ngươi, cam tâm chung sống với ngươi? Ngươi là đệ đệ ta. Ngươi chớ quên, nếu hắn hận ta như vậy, hắn cũng sẽ không yêu ngươi, hắn theo ngươi chỉ bởi vì ngươi có thể dẫn hắn thoát khỏi ta!…… Nếu hắn thật lòng yêu ngươi, vì sao không nói cho ngươi biết hắn đã sinh ra A Lan……”

“Đủ rồi, ca ca, ngươi không cần châm ngòi quan hệ chúng ta. Không tiễn!”

“Hảo, ta cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi. Bảo trọng nhé.”

Lâm Hạo ly khai, lại chôn xuống mầm tai hoạ. Ta trốn vào trong phòng, suy nghĩ tìm cách phải đối mặt với Lâm Nam như thế nào.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, dưới lầu lặng yên không một tiếng động. Ta nuốt nước miếng, đoán Lâm Nam có phải đã đi ra ngoài hay không.

Ước chừng qua nửa giờ, cửa phòng bị thô bạo mở ra, Lâm Nam mặt sa sầm tiến vào nói: “Ngươi rốt cuộc đã giấu diếm ta chuyện gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui