Mê Thất

Một đêm mất ngủ, hôm nay ta rốt cuộc cũng tìm ra đáp án vì sao Lâm Hạo cường bạo ta. Nhưng, Lâm Nam thích ta?

“Nghĩ gì vậy?” Lâm Hạo vừa từ thư phòng tiến vào, thấy ta không ngủ cũng không kinh ngạc. Kỳ thật ta ngủ hay không ngủ cũng không trọng yếu, chỉ cần y muốn, có thể bất cứ lúc nào gọi ta tỉnh dậy.

“Nghĩ Lâm Nam rốt cuộc vì sao thích ta……” Ta thong thả mở miệng, Lâm Nam không biết gì về cơ thể của ta, hắn đến tột cùng thích ta vì cái gì.

Lâm Hạo trên giường ép trên người ta, dùng tay trụ trên đôi mắt ta, “Kỳ thật cằm ngươi rất nhọn, ánh mắt đôi khi trong suốt như nước, tuy rằng sinh ra không phải loại xinh đẹp mỹ miều cũng không phải là cực kỳ soái khí[26], nhưng là có loại hương vị êm dịu!”

Ngươi nói ta dễ bị khi dễ sao?

“…… Cũng không nịnh bợ người khác, ngươi không giống những kẻ khác biến Lâm Nam trở thành một diêu tiền thụ[27].” Lâm Hạo thanh âm trầm nhẹ.

Nguyện vọng lớn nhất của ta chính là phẫu thuật thành công, ta muốn tiền làm cái gì, tiền có thể mua về một thân thể khỏe mạnh sao?


“…… Ngươi đôi khi tựa hồ rất nguyên tắc, đôi khi lại thực dễ dàng khuất phục.” Lâm Hạo than nhẹ!

Trong con mắt in bóng tay cầm mở, Lâm Hạo bỗng nhiên hôn lên môi ta, sau một trận hôn sâu đến ngạt thở, “Hơn nữa ngươi luôn một bộ dáng hảo niết[28], òa khóc cũng vô cùng……”

Lâm Hạo thanh âm rất nhỏ, câu nói kế tiếp ta không nghe rõ.

Hôm nay động tác Lâm Hạo dịu dàng, khi sáp nhập vào hậu diện cũng không đụng tới vết thương phía trước của ta. Lúc trừu tống cũng có thể dùng từ ôn nhu để hình dung.

Thậm chí chỉ phát tiết một lần rồi thả ta.

Ta nghĩ chắc có liên quan đến Lâm Nam, nhưng cụ thể có liên quan như thế nào thì ta không nghĩ ra dc.


Mấy ngày kế tiếp, Lâm Hạo lại khôi phục bộ dáng lạnh lùng trước kia, còn hỏi ta có phải nghe Lâm Nam thích ta thì ta rất cao hứng hay không. Ta cẩn thận trả lời không có, y lại bày dáng vẻ không tin.

Lý tẩu mỗi ngày bận bịu vừa mang theo hài từ vừa nấu cơm, vệ sinh trong nhà cũng đều do 1 mình Lý tẩu phụ trách. Lâm Hạo đề xuất gọi một người hầu nữa, nhưng ta tỏ vẻ ta nhàn nhã vô sự ở nhà, sau này có thể làm việc nhà, y cũng đồng ý.

Ngày hôm sau, Lâm Hạo liền cho ta một thẻ tín dụng.

Điều này có nghĩa ta có thể đi ra ngoài sao? Ta kiềm chế háo hức kích động.

Nhưng rất nhanh ta không thể hưng phấn nổi nữa. Lâm Hạo nói ta nhất định phải có người đi theo mới có thể đi ra ngoài, sau đó liền kêu nam nhân kính mắt lần trước đưa hài tử về. Khi ta muốn đi ra ngoài phải dưới sự đồng ý của Lâm Hạo có kính mắt nam nhân đi cùng mới tính là có hiệu lực.

Ta từ chối thẻ của Lâm Hạo, tỏ vẻ bản thân ta có tiền không cần y cho. Ta bị Lâm Hạo nhốt tại nơi này, nếu ta nhận tiền y, như vậy coi như là cái gì, bao dưỡng sao?

Lâm Hạo đem thẻ đặt trong ngăn tủ, nói “Tùy ý ngươi, ta để ở nơi này, khi ngươi cần thì tự mình lấy!”

Ta từng thử đi ra ngoài vào một buổi chiều, hoàn toàn không hề có khe hở, ngay cả khi ta đi vào nhà vệ sinh công cộng, kính mắt nam nhân đều canh giữ ở cửa. Biết không thể nhờ thứ này xin Lâm Hạo, ta đối với việc ra ngoài cũng không hưng trí gì cả.

Trong phòng điện thoại ngoài bấm dãy số hạn định này của Lâm Hạo, ngay cả điện thoại Lâm Nam đều không thể gọi được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui