Mê Thất

Từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn vào, y đang ngồi trong văn phòng, bên trong có ba vị bác sĩ đang thảo luận điều gì đó. Trên bàn xếp một chồng giấy, bên cạnh máy tính đang bật. Vị bác sĩ đeo kính đang chỉ vào màn hình chậm rãi nói.

Lâm Hạo lẳng lặng nghe, vô tình ngẩng đầu lên, đột nhiên chạm phải ánh mắt của ta. Mặt y trầm xuống lập tức đứng lên, dọa vị bác sĩ trước mặt phải lui sang bên cạnh vài bước.

Lâm Hạo bước đến bên cạnh ta nói: “Ai cho ngươi đến đây?!” ý tứ tràn đầy trách móc. Lần đầu tiên thấy Lâm Hạo lộ ra biểu tình ác liệt như thế, ta thật sự không biết chờ y cùng về thì có gì sai.

Lâm Nam tiến tới kéo ta sang một bên: “Là ta, bất quá là vì chỉ có một chiếc xe nên phải chờ ngươi cùng về. Ngươi tưởng bọn ta muốn đến đây lắm sao?”

“Các ngươi chờ từ lúc nào?”

Lâm Nam nói: “Mới một lúc mà thôi. Nếu ngươi còn chưa xong thì chúng ta sẽ về trước, sau đó cho người quay lại đến đón ngươi!”

Lâm Hạo lập tức từ chối: “Không cần, ta cũng sắp xong rồi!” sau đó đi vào nói với ba vị bác sĩ kia mấy câu, kế tiếp y cầm mấy tờ giấy trên bàn cho vào trong túi rồi đi ra.


Dọc đường đi Lâm Hạo ngả người trên ghế tựa để chợp mắt. Lâm Nam cùng ta nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nhưng ta nhìn Lâm Hạo đang ngủ, lại nghĩ tới y vừa rồi lớn tiếng quở trách nên trong lòng ta vẫn còn sợ hãi, vì thế chỉ ngẫu nhiên trả lời Lâm Nam, thậm chí ngay cả tâm tình vốn hưng phấn cũng giảm đi vài phần. Trải qua gần hai tháng ở chung, ta sớm đã quên ấn tượng ban đầu về Lâm Hạo, chỉ cảm thấy y bề ngoài lãnh tuấn nhưng có lẽ chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi. Nhưng qua chuyện vừa rồi, ta lại nhớ tới thanh âm lạnh lùng máy móc cùng với ánh mắt lạnh như hàn băng kia khi Lâm Nam giới thiệu chúng ta lúc gặp mặt lần đầu.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Diệp Tề ngồi một chỗ, vừa uống trà vừa xem TV, bên cạnh tay hắn là chiếc giường gỗ của trẻ sơ sinh, đang ngủ bên trong là con của Lâm Nam.

“Các ngươi đã trở lại!” Diệp Tề mỉm cười chào hỏi.

Lâm Hạo ừ một tiếng, Diệp Tề liền đứng lên cùng y vào phòng làm việc.

“Thần thần bí bí!” Lâm Nam mắt nhìn cánh tay nhỏ nhắn của bé con đang vung vẩy, nhỏ giọng nói.

Ta cũng hiếu kỳ nói: “Đúng vậy, thật sự cảm thấy là lạ làm sao ấy. Bất quá, dù sao đó cũng là việc riêng của y!”

Lâm Nam đưa tay lên xoa xoa cằm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không quá yên tâm, vẫn là nên điều tra một chút a!” Âm thanh hắn rất nhỏ, nhưng bởi vì ta đang đùa nghịch với đứa trẻ đang ở gần bên cạnh hắn, thế nên những điều hắn nói đại khái ta vẫn mơ hồ nghe được.

Lại qua hai ngày, Lâm Nam kéo ta ra ngoài dạo phố. Ta quả thật rất lâu rồi chưa hề ra khỏi cửa nên hơi do dự một chút rồi mới cùng hắn ra ngoài.

Hai nam nhân cùng nhau mua này mua nọ cũng không có gì phải ngạc nhiên, nhưng đáng ngạc nhiên chính là thái độ của Lâm Nam, hắn cứ liên tục tạo ra bầu không khí ái muội khiến ta cảm thấy xấu hổ, muốn giữ khoảng cách với hắn, chung quanh thỉnh thoảng có người một bên khẽ nói điều gì đó với bạn mình một bên lén nhìn chúng ta.

Nổi giận đùng đùng về nhà, ta nhất định sẽ không quan tâm đến Lâm Nam nữa.

Lâm Nam thấy ta không thèm để ý đến hắn nên bắt đầu dỗ con, mà ta khi chuẩn bị lên lầu ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa phòng làm việc của Lâm Hạo không đóng, bên trong có người. Rón ra rón rén tới gần, ta dán tai vào tường nghe lén.


“Không cần nói nhiều, ta sẽ không suy nghĩ nữa!” Lâm Hạo nói.

Diệp Tề thanh âm có điểm sốt ruột: “A Hạo, ngươi đừng hành động theo cảm tính, chuyện này không thể đùa giỡn được đâu.”

“Từ khi nào thì chuyện của ta đến phiên ngươi quan tâm thế?!”

“A Hạo, ta là bác sĩ của ngươi!” Diệp Tề nói.

Lâm Hạo nói: “Được, kể từ bây giờ ngươi bị đuổi việc!”

“Ngươi ──” Diệp Tề bất đắc dĩ tức giận quát lên: “Ta là bằng hữu của ngươi…… Ngươi sao không vì Lâm Lan mà ngẫm lại đi? Ngươi nhất định phải như vậy sao? Hơn nữa, tình yêu cũng không phải là thứ duy nhất, ngươi còn có sự nghiệp của mình, ngươi có đứa con vĩ đại, còn có rất nhiều người hâm mộ ngươi như vậy.”

“…… Yêu? Đó là cái gì vậy?” Lâm Hạo khinh thường nói.

Diệp Tề thở dài: “Nếu không phải yêu, vậy đó là cái gì!”


Lâm Hạo trầm mặc một lúc, âm thanh ảm ách: “…… Là dục vọng, dục vọng dây dưa hơn mười năm. Ban đầu chỉ là nhục dục bất thường, sau đó…… Ta từ bỏ không nổi. Nếu ta có khả năng dứt khoát giết một trong hai người bọn họ, có lẽ tất cả sẽ kết thúc, tốt xấu cũng có được kết quả. Đáng tiếc, một người là đệ đệ của ta, ta thương yêu hắn mười mấy năm, hắn lại dứt khoát ly khai ta như vậy, người kia khiến ta vừa hận lại vừa……”

“Vậy ngươi cũng không thể quyết định như vậy a!” Diệp Tề khuyên bảo: “Ngươi còn trẻ, lại có tiền, muốn cái gì có cái đó, cho dù là Diêm vương cũng không dám tiếp nhận ngươi. Ngươi không thể……”

Ta mơ hồ, đệ đệ? Y đang nói đến Lâm Nam và ta? Ta nín thở tiếp tục nghe lén, sau gáy truyền đến một hơi thở ấm áp, tiếp theo miệng bị một đôi tay nhanh chóng bịt chặt. Lâm Nam ở ta bên tai nói: “Yên nào…… Đừng lên tiếng!”

Ta gật đầu, Lâm Nam mới chầm chậm buông tay.

Hoàn đệ nhất bách tứ thập tứ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui