Mê Thất

Hôm sau, Lâm Nam hỏi ta thích dạng hài tử gì. Vấn đề vốn là chuyện đâu đâu, nhưng lại khiến ta cảnh giác.

Ta nhìn chằm chằm vào hắn.

“Làm sao vậy?” Hắn bị ta nhìn đến ngượng ngùng, ánh mắt đảo quanh không chịu nhìn vào ta.

“…… Chẳng lẽ ta cũng có hài tử?” Ta thăm dò hỏi.

Lâm Nam hơi ngạc nhiên, lập tức nói: “Cái kia ── kỳ thật là hài tử của ta……”

Cái gì! Ta giật mình chớp chớp mắt, Lâm Nam cũng có hài tử.

“Nguyên lai các ngươi đều đã kết hôn a……” Các ngươi không phải đang đùa giỡn ta đấy chứ? Ta thật sự cảm thấy rất hoài nghi.

“Không phải, không phải!” Lâm Nam kích động từ trên ghế đối diện đứng lên, giữ chặt lấy tay ta “Ta không có thê tử ──”


Ta nhướn mày, con riêng sao? So với Lâm Hạo còn tệ hơn. Ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Nam cũng là bởi cuộc sống riêng tư của Lâm Nam có vấn đề, không khỏi có chút sinh khí: “Huynh đệ các ngươi như thế nào lại đều như vậy, ta rốt cuộc tại sao lại phát sinh quan hệ với các ngươi? Ta thực sự hoài nghi ta trước kia có phải có vấn đề gì hay không! Có một câu ta sớm đã muốn nói, mặc kệ trước kia rốt cuộc là như thế nào, hiện tại ta toàn bộ đều không nhớ rõ, cho nên, các ngươi không thể yêu cầu ta tiếp tục với các ngươi có quan hệ gì đó! Dược phí ta nợ các ngươi chờ đến khi thân thể ta bình phục ta sẽ từ từ trả lại!”

Lâm Nam vừa nghe xong, vội túm lấy tay ta: “Ngươi đừng kích động. Cuộc sống riêng tư của ta kỳ thật thực sự rất trong sạch. Từ lúc chúng ta ở bên nhau ta tuyệt đối không hề cùng với người khác. Dược phí vốn là ta nên trả. Trong quan hệ giữa chúng ta, của ta cũng chính là của ngươi!”

“Hài tử của ngươi mấy tuổi?” ta hỏi.

“Nửa tuổi ──” Lâm Nam có điểm khó hiểu.

“Ngươi không phải nói rằng chúng ta mười mấy năm trước đã yêu nhau sao?” Ta hừ lạnh: “Lần sau nhớ bịa ra một lý do nào tốt hơn đi!”

Lâm Nam biểu tình rốt cục sụp đổ: “Cái kia… cái kia… kỳ thật, kỳ thật hài tử kia là ──”

“Câm mồm!” Một âm thanh cắt ngang lời nói của hắn: “Ngươi đừng kích động hắn!”

Lâm Nam nhất thời tỉnh táo lại, bất đắc dĩ nói: “Ta hiện tại giải thích ngươi sẽ không tin, nhưng ta nói đều là thật sự!”


“Hắn nói đều là thật, hơn nữa điều ta nói cũng là sự thật.” Lâm Hạo nhàn nhạt hướng ta trả lời điều mà ta đang thắc mắc.

“Dù sao ta cũng không nhớ rõ, các ngươi cứ tùy tiện nói đi!” Sự thật đều ở trước mắt, chẳng lẽ còn giả bộ được sao?

“Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Chẳng lẽ đang ghen sao?” Lâm Hạo thờ ơ hỏi.

Lâm Nam cùng ta đều mở to mắt.

“Nói bậy! Ta như thế nào lại ghen…… Ta, ta…… Ta chỉ là chán ghét bị người khác lừa gạt mà thôi!” Trên mặt nóng ran. Y nói hưu nói vượn cái gì……

Lâm Nam vẻ mặt thất vọng……

Qua vài ngày, bỗng nhiên có một người bế một tiểu hài tử phấn nộn tiến vào. Lâm Nam vừa thấy liền vội chạy đến ôm nó vào trong lòng.

Nga, thì ra lời nói của Lâm Nam lần trước không phải không có nguyên nhân. Nói vậy đây là chính là hài tử của Lâm Nam mà hắn đã từng nhắc đến.

Hoàn đệ nhất bách tứ thập chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui