Mê Thất

Lâm Nam dường như không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này nữa, ngữ điệu có chút đánh lạc hướng: “Bởi vì còn có chuyên quan trọng hơn cho nên ta cùng ngươi rời khỏi bệnh viện!”

Ta càng thêm tò mò: “Chuyện gì?”

Hắn bỗng nhiên nắm lấy tay ta, ánh mắt có chút nghiêm túc, ta theo phản xạ rút tay ra nói: “Quên đi, ngươi hãy chờ ta nhớ lại rồi tính!”

Sau đó ta vội lấy chăn trùm kín đầu.

Ta rõ ràng rất muốn biết, nhưng vì sao khi nhìn hắn như vậy thật sự lại chùn bước. Lẽ nào kỳ thật ta không muốn kiên trì hỏi hắn đến cùng sao? Ta đè ngực, vừa rồi nơi này giống như bị những cây kim nhỏ đâm vào, lại vừa giống như có một con mãnh thú sắp nhảy ra.


Nhất định là bởi vì có chuyện xấu đã xảy ra cho nên tra hỏi tỉ mỉ quá mức sẽ rất khó chịu. Trong tiềm thức ta đang lảng tránh, ta nghĩ như vậy.

Nếu đã quên, có lẽ tất cả là do ý trời an bài. Cho nên cứ mặc vậy đi.

Sau khi đã nghĩ thông suốt, ta quyết định không tiếp tục kiên trì hỏi lại chuyện cũ nữa, hết thảy thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

Ngày hôm sau, phân tích một số việc, ta nghĩ khoản tiền mà mình chuẩn bị để dùng cho phẫu thuật đại khái sớm đã không còn, dù sao đã qua nhiều năm như vậy. Đến trường là điều không thể. Không biết năm đó ta có hoàn thành khóa học hay không…… Như vậy việc đầu tiên cần làm hẳn là đi làm, sau đó tích lũy tiền.

Lâm Nam còn chi tiền việc phí cho ta, nhất định là một khoản tiền lớn.

“A Nam, cái kia, ta khi đó có tiếp tục đến trường hay không a?” Ta hỏi, A Nam hắn muốn ta xưng hô như vậy.

Hắn cúi đầu tiếp tục sắp xếp hoa quả trong tủ: “Không có a. Ngươi khi đó cùng ta yêu nhau, chúng ta đã mặc kệ tất cả ly khai!”

Ta thở dài. Không rõ loại hành vi nhìn có vẻ lãng mạn nhưng kì thực ngu xuẩn này sao ta có thể làm a. Không nói đến việc chúng ta đều là nam nhân, huống chi ta lại chưa hoàn thành ca phẫu thuật, hơn nữa khi đó Lâm Nam vẫn còn quá nhỏ.

“Chúng ta là tình nhân. A Nam cũng thích ngươi nên thừa dịp ta không chú ý, ngươi đã bị hắn bắt đi!”


Câu trên là do Lâm Hạo nói với ta khi Lâm Nam rời đi.

Lâm Hạo cũng nói ta và y có quan hệ. Chẳng lẽ ta thế nhưng lại dũng cảm đến mức có thể thích tận hai người, hơn nữa bọn họ còn là huynh đệ…… Đầu đầy hắc tuyến!!! Chuyện loạn thất bát tao[75] gì đây a!

“Ta khi nào thì xuất viện?” Ta nói.

Lâm Nam đã xếp xong đống hoa qua, rữa sạch tay rồi từ buồng vệ sinh bên cạnh đi ra, nghe thấy câu hỏi của ta thì ánh mắt có chút trách móc, vẩy vẩy những giọt nước trên tay, tiếp theo lấy giấy lau khô rồi mới nói: “Ngươi chưa thể xuất viện, cần tiếp tục theo dõi. Hơn nữa ngươi không phải thường xuyên đau đầu sao? Như thế nào có thể rời đi. Ngươi bị tổn thương là ở đầu, không phải là chỗ khác. Mà cho dùng là ở chỗ khác, một khi chưa hảo là không thể đi!”

Lâm Nam ngữ khí cường ngạnh, thái độ kiên định!

Thôi vậy, mỗi lần đau đầu đều vô cùng nguy hiểm, thuốc bác sĩ kê cho cũng không có tác dụng nhiều lắm, mấy ngày nay thậm chí không có chút hiệu quả nào cả.


Đối với Lâm Nam và Lâm Hạo, hai người xa lạ mà như quen thuộc này, ta vốn không muốn thân thiết với bọn họ lắm nhưng cũng không còn cách nào khác. Ta hiện tại trên người không một xu dính túi, lớn là tiền thuốc men, nhỏ là một chén nước đều là do bọn họ cung cấp cho.

Đương nhiên vì vậy Lâm Nam và Lâm Hạo vẫn tiếp tục tranh chấp không ngừng, đều nói phí dụng là do bọn họ chi trả.

Cuối cùng vẫn là một người miễn cưỡng cho qua chuyện. Cái gì cũng tranh giành cũng không phải chuyện tốt. Với ta mà nói, khoản tiền lớn như vậy vốn không thể hoàn lại trong một lần, thậm chí có khả năng cả đời cũng trả không nổi, mắc nợ một người hay hai người vốn dĩ cũng chẳng khác nhau.

Hoàn đệ nhất bách tam thập ngũ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui