Mê Thất

Ta lần này ngồi ở tối góc, Lâm Hạo ngăn cách giữa ta và Lâm Nam.

“Nửa tiếng nữa chúng ta về!” Lâm Hạo nhìn vào đồng hồ lãnh đạm nói.

Lâm Nam khâm nguy mà ngồi[70]: “Cái gì?”

Lâm Hạo cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp nói với ta: “Lát nữa ngươi theo ta đi nói lời tạm biệt với Lâm bá mẫu và bá phụ.”

Ta đang suy nghĩ vừa rồi bị Lâm Hạo phát hiện ta sẽ có gì kết cục, gật đầu đồng thời nghiêng người mờ mịt nhìn Lâm Nam. Bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của ta, Lâm Nam mỉm cười, hình như có chút ý trấn an.

Lâm Hạo quay đầu lạnh lùng nhìn Lâm Nam một cái, tiếp tục nói: “Từ giờ trở đi, ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta!”

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, ồn ào náo động bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách. Bầu không khí chung quanh chúng ta quá mức im lặng nặng nề, khiến mọi người xung quanh ngay cả đến cũng không dám đến gần.


Cuối cùng, cách thời hạn Lâm Hạo đưa ra chưa đầy mười phút, Lâm Lan đột nhiên đi tới, ngang nhiên ngồi trên tay vịn của sô pha. Hành động thất lễ khiến Lâm Hạo không vui vẻ nói: “A Lan, xuống!”

Lâm Lan nhún nhún vai, thoải mái nói: “Câu nệ như vậy làm gì, đây chỉ là một bữa tiệc mà thôi!”

Lâm Hạo không có tâm tình giáo huấn nó nên phớt lờ cúi đầu nhìn xuống dưới tầng. Ánh đèn nơi đại sảnh trở nên mờ ảo. Lúc trước các nam nhân tụ tập đàm luận về sự nghiệp, mỹ nữ cùng với các nữ nhân cùng nhau thảo luận về châu báu, nhưng giờ cục diện hoa lệ ấy đã biến mất, cả nam lẫn nữ đều bắt đầu chia cặp khiêu vũ.

Diệp Tề cũng thở phì phò chạy qua đây, xem ra hắn đang rất mệt.

Hắn ngồi lên sô pha đối diện, nhìn Lâm Lan nói: “Nơi đó không thoải mái, lại đây ngồi!”

Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: “Ta thích ngồi ở đây!” sau đó khuỷu tay đặt lên vai Lâm Nam: “Này, gần đây thế nào? Suất ca[71]!” Ngữ khí vô cùng ngả ngớn.


Đối với việc bị Lâm Lan – một người có vai vế thấp hơn mà trêu tức hỏi như vậy, Lâm Nam nhẹ nhàng cầm mở tay nó ra. Diệp Tề nói: “Lâu lắm không gặp, Lâm Nam. Thủ hạ lưu tình a!”

Tay Lâm Lan bị Lâm Nam nắm lấy, thoạt nhìn thực bình thường, nhưng năm ngón tay Lâm Lan hướng mặt trái khẽ căng cứng, môi cũng hơi nhếch, bộ dáng như đang nhịn đau.

Lâm Nam buông lỏng Lâm Lan ra, nhìn Diệp Tề nói: “Phải, lâu rồi không gặp. Nghe nói ngươi vẫn chiếu cố A Hòa. Cám ơn!”

Hắn đột nhiên nói lời cảm tạ, Diệp Tề như lĩnh ngộ được điều gì, ngậm miệng không nói, im lặng uống rượu nghỉ ngơi. Lâm Lan chịu đau lại đuối lý cùng không cam lòng, giận dữ hừ một tiếng để mu bàn tay ở phía sau lưng rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Tề.

Diệp Tề ấn cánh tay nó lại, đem tay nó chìa ra, Lâm Lan kêu lên “Làm gì vậy!” cố gắng rút tay ra, nhưng Diệp Tề vẫn như cũ tự cố, đem tay nó xoa nhẹ một hồi mới buông.

“Không bị trật khớp, để một lúc là ổn!” Diệp Tề nói.

“Nhiều chuyện!” Lâm Lan cầm lấy uống một ly rượu vang chưa ai động đến.

Hoàn đệ nhất bách nhị thập nhị chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận