Mê Thất

Biểu tình hài hước tức cười, con người ấy khóe miệng lại lãnh đạm. Chỉ bằng một ánh mắt, bác sĩ và hộ tá trong phòng đều lặng yên đi ra ngoài.

Lâm Hạo đến gần, ta nhìn y, không muốn mở miệng.

“Sao? Không cảm kích ta cứu mạng ngươi?” Lâm Hạo nhíu lông mày, giống như không hài lòng với biểu tình của ta. Nhìn y đến gần, ta cả người phát run lên, lưng dựa vào tường.

Nhắm mắt lại, xoay đi, quyết định không chú ý tới y.

“Ngươi không muốn biết rốt cuộc thế nào sao?” Lâm Hạo nói.

Hô hấp ngưng lại, ta mở mắt ra, “Thế nào cái gì?”

Lâm Hạo ánh mắt *** loạn nhìn về phía bụng ta. Cho dù cách một lớp chăn, ta vẫn cứ nắm chặt tay, việc đã qua lâu như vậy, nhưng ở trên giường đối diện y như vậy vẫn khiến ta nghĩ đến chuyện không tốt!

Cánh tay được truyền dịch có chút đau nhức.

“Trong bụng ngươi có cái gì, hẳn là so với ta ngươi rõ hơn nhiều!” Lâm Hạo lui ra phía sau từng bước, “Ngươi dường như rất sợ ta, ta có lẽ nên tránh xa một chút!” Nghe được hai chữ “đỗ tử” [12], ta như bị búa nện vào ngực.

Muốn biết thân thể rốt cuộc thế nào, nhưng ta hi vọng thứ không nên tồn tại trong bụng có thể rời khỏi cơ thể ta……


Tỉnh táo lại đi, ta hối hận mình đã đi tìm Lâm Hạo, hoàn toàn là tự rước lấy nhục, hành vi ngu xuẩn! Lâm Hạo trên mặt một chút ứ thanh đã sớm biến mất, lại khôi phục gương mặt soái khí lạnh lùng.

Nếu giết y, giải tỏa bực bội, báo thù, nhất thời thống khoái, sau đó, trong lao ngục tương lai chính mình cũng sẽ hối hận. Vì y mà hủy diệt chính mình, cả đời sẽ không không cam lòng! Ta còn trẻ, vết thương dù sâu, một ngày nào đó cũng sẽ khỏi hẳn!

Lâm Hạo nói: “Ta đối với ngươi rất tốt, cố ý phân phó bác sĩ hết sức bảo trụ hài tử của ngươi, ta muốn xem xem ngươi có thể sinh ra cái gì.”

Lâm Hạo ngữ khí ác ý có lực sát thương không thua nội dung lời nói.

Lẽ nào……

“Không hổ là bác sĩ đứng đầu, cư nhiên đúng là làm được!”

“……” Nắm chặt bàn tay đến mức không thể chặt hơn.

“Ha ha, mặt gươi xanh quá, tân tân khổ khổ[13] cứu tính mệnh ngươi, đừng đạp hư. Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Nói xong, Lâm Hạo bấm chuông. Vài giây sau, bác sĩ ở bên ngoài bước vào, xem ta sắc mặt không tốt, do dự mở miệng: “Lâm tiên sinh, bệnh nhân vừa tỉnh, không nên kích động hắn. Tuy rằng đã qua nguy hiểm, bất quá thân thể hắn…… Vẫn là rất mạo hiểm!”

Một ánh mắt thuận lợi khiến bác sĩ câm miệng, vuốt cằm nói: “Đệ đệ ngốc của ta còn hỏi ta ngươi thế nào rồi?”


Không phải Lâm Nam cũng biết chứ.

“Ngươi sao rồi?” Bác sĩ áo trắng lập tức tiến lại xốc chăn lên.

Hô hấp không đủ không khí, thật là khó chịu.

“Ta đương nhiên không nói cho hắn, nếu nói ngươi mang thai hài tử của ta, ha ha, hắn khẳng định sẽ bị hù chết!” Không để ý người khác ở đây, Lâm Hạo tự nhiên nói.

Một hơi vận lên không được, ta nghẹn đỏ mặt. Nhanh chóng đeo cho ta bình dưỡng khí, bác sĩ kia nói: “Lâm tiên sinh, thỉnh ngài đi ra ngoài, bệnh nhân hiện tại không tiện gặp khách!”

Ta nở nụ cười, rốt cuộc không cần phải nhìn thấy Lâm Hạo.

Chung quanh thực yên lặng. Ta biết bác sĩ kia vẫn đứng bên cạnh, nhưng ta không khống chế được nước mắt.

“Ai……”

Nhẹ nhàng thở dài, hắn là thương hại ta sao? Ta không cần người khác thương hại, không muốn mình có vẻ đáng thương.

Nước mắt lại càng không khống chế rơi xuống.

“Ngươi hiện tại không thể động khí[14], hảo hảo nghỉ ngơi, còn nữa không được nắm chặt tay, cần phải hồi huyết.” Thanh âm dừng một chút, “Ta xem vẫn là cần ít trợ giúp, cho ngươi một ít bang trợ hưu tức dược[15].”

Không biết có phải do hiệu quả của dược thật sự vô cùng tốt, hay là ta quá mệt mỏi, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui