Trình Quân Hạo trở lại phòng ngủ, An Tĩnh đang ngủ ở bên cạnh An Tâm Á, hai người một lớn một nhỏ có cùng một biểu cảm như nhau, An Tâm Á mấy ngày nay quay phim đoán chừng mệt chết đi, vừa mới làm ổ trên giường là liền ngủ rất an ổn, An Tĩnh núp ở trong ngực cô, giống như trẻ nít nhỏ chỉ mê luyến mẹ mình, hình ảnh này của hai mẹ con khiến Trình Quân Hạo có chút ghen tị.Từ nhỏ tựa hồ anh cũng chưa thân cận với mẹ mình được mấy lần, hôm nay, chỉ có thể từ từ bồi thường trở lại, còn sống với nhau lâu dài mà.An Tĩnh từ lần trước An Tâm Á bị trúng thuốc về sau vẫn rất lo lắng, hôm nay cậu cũng không chịu buông, lúc An Tâm Á vừa có thời gian liền dính vào không thả, trong lòng thật sự là thiếu hụt cảm giác an toàn.Trình Quân Hạo ngẫm nghĩ , liền có chút đau lòng đối với An Tĩnh.Anh rón rén đi tới, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu bé, sau đó anh hôn một cái lên má của hai mẹ con bọn họ, nhẹ giọng thầm nói: "Anh đi ra ngoài làm một ít chuyện trước, một hồi trở về ngủ cùng với hai mẹ con. . . . . . Ngủ ngon. . . . . ."An Tâm Á hơi nhíu mày, lật người, nói lẩm nhẩm gì đó rồi lại chiềm vào giấc ngủ.Trình Quân Hạo rón rén đóng cửa ra ngoài, lại chạy đến phòng của An Như Ý, gõ cửa đi vào, An Như Ý đã mặc áo ngủ, chuẩn bị ngủ."Mẹ. . . . . ." Trình Quân Hạo vui vẻ kêu một tiếng, "Lần đầu tiên cảm giác thấy trong lòng rất thỏa mãn, có mẹ, có Tâm Á, còn có cặp sinh đôi ở đây. . . . . ."An Như Ý đau lòng sờ sờ đầu của anh, "Mẹ hiểu rõ trước kia con vẫn luôn một mình cô đơn, Tâm Á cũng thế, cuối cùng mẹ lại để cho nó một người đối mặt với tất cả mọi chuyện. . . . . ." Hốc mắt bà liền có chút ửng đỏ, "Về sau mẹ nhất định ở bên cạnh hai người các ngươi chúng ta nhất định sẽ sống với nhau thật hạnh phúc, cho dù mẹ phải gánh chịu nhiều tội nghiệt hơn nữa, cũng sẽ không ngăn trở các con nữa, những hạnh phúc này đều là mẹ cầu còn không được, Quân Hạo. . . . . .""Mẹ. . . . . ." Trình Quân Hạo ôm lấy bà, "Về sau con với Tâm Á nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, còn có mẹ cũng ở chung với chúng con. . . . . ."". . . . . . Ừ." An Như Ý vừa lau lau lệ, vừa cười , "Sao mới nói một chút thì lại khóc nữa rồi, thật là không tốt à. . . . . ."Trình Quân Hạo an ủi vỗ vỗ bà một hồi, "Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến, các người cứ ngủ trước, con sẽ về hơi trễ một chút . . . . . ."An Như Ý đau lòng nhìn Trình Quân Hạo, "Trễ như thế còn bận rộn chuyện gì nữa sao? !""Ừ, có một chút chuyện nhỏ phải xử lý. . . . . ." Trình Quân Hạo nhíu nhíu mày, nghĩ đến Trình lão liền có chút không vui mừng."Lái xe cẩn thận. . . . . ." An Như Ý căng dặn anh, Trình Quân Hạo đáp, vội vàng rời đi, hướng tới Ưng Môn, anh nghĩ nên sớm xử lý xong những thứ này một chút, lúc đó anh mới an tâm trở về nhà nghỉ ngơi. Nơi này có mẹ của anh, vợ yêu cùng các con. Thật là hạnh phúc vô cùng. . . . . .Trình Quân Hạo chưa bao giờ thỏa mãn như thế.Đến Ưng Môn, bọn đàn em vội mở cửa xe cho anh, Trình Quân Hạo xuống xe, đi vào bên trong."Con Muỗi đâu? !""Ở tiền sảnh ạ. . . . . ." Bọn đàn em nói.Trình Quân Hạo cũng không gấp mà đi đến địa lao, chỉ đi về phía tiền sảnh, Con Muỗi thấy Trình Quân Hạo tới, mừng rỡ nói: "Anh hai. . . . . ."Trình Quân Hạo gật đầu một cái, "Mấy ngày nay vất vả cho các cậu rồi. . . . . ."Con Muỗi lắc đầu một cái, "Không khổ cực. . . . . ."Gần đây Trình Quân Hạo gần như đem toàn bộ tinh lực đều đặt lên CBD cùng chuyện nhà, chuyện Ưng Môn căn bản cũng đều do con muỗi xử lý, chuyện này cũng vất vả vô cùng, Trình Quân Hạo biết, cho nên, vẫn rất cảm kích hắn giúp đỡ mình."Trình lão ở trong địa lao rất an tĩnh, không có đập phá hay náo loạn gì cả, lần này em đã tăng thêm người canh giữ, sẽ không xảy ra vấn đề. . . . . ." Con Muỗi cúi đầu nói.Trình Quân Hạo gật đầu một cái, trầm ngâm.Con Muỗi một mặt nói chuyện với anh, một mặt hỏi anh, "Anh hai, anh với An Tâm Á có phải muốn chuẩn bị kết hôn hay không? ! Hắc hắc, em thấy không phải là ngay cả mẹ vợ cũng đã đón về rồi đó sao. . . . . ."Trình Quân Hạo cũng không hàm hồ, trịnh trọng gật gật đầu nói: "Đúng, ta với Tâm Á thuận theo tự nhiên phát triển đến bây giờ, cũng đã đến lúc rồi, hiện tại chỉ chờ Tâm Á gật đầu. . . . . ."Con Muỗi mừng rỡ , "Vậy sau này phải gọi An Tâm Á là chị dâu rồi, còn có hai tiểu thiếu gia, anh hai, chúc mừng anh. . . . . ."Trình Quân Hạo mỉm cười, "Con Muỗi, cậu cũng phải xử lý chuyện lớn của cả đời mình đi là vừa rồi. . . . . ."Sắc mặt Con Muỗi khẽ biến thành lúng túng 囧, "Em, em thích tự do, tạm thời không thấy người phụ nữ nào mà mình muốn trói chặt một đời. . . . . ." Hắn sợ đề tài lại kéo đến chuyện đàn bà, vội vàng nói, "Chúng ta đi địa lao đi, thuận tiện hỏi lão ta về tình hình bên Vương lão. . . . . ."Trình Quân Hạo vi mỉm cười, "Cái lão già kia, lần này để ta xem Vương lão có còn có thể tới đến cứu lão hay không? !" Anh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt ngược lại âm lãnh.Con Muỗi cũng châm chọc cười nói, "Làm sao có thể? Đối với Vương lão mà nói, tên Trình lão này đã là một quân cờ bỏ đi rồi, bây giờ lão cũng bị Bộ Phi Yên dọa hai lần, hiện tại làm sao có thể mạo hiểm tới cứu người? !"Trình Quân Hạo cũng lạnh lùng cười lên, nghĩ đến chuyện Bộ Phi Yên cũng cảm thấy rất khôi hài, một Bộ Phi Yên danh tiếng, cộng thêm chuyện xuất quỷ nhập thần hai lần ra vào Vương gia, thực sự đã ép Vương lão phải an tĩnh được một lúc. Vương lão, cũng chẳng qua chỉ là như thế, có mạnh mẽ hơn nữa, chung quy vẫn sợ chết.Đi tới cửa địa lao, bọn đàn em thấy Trình Quân Hạo, vội vàng hành lễ chào hỏi."Bên trong không có xảy ra chuyện gì chứ? !" Con Muỗi lạnh giọng hỏi bọn họ.Bọn đàn em trả lời, "Từ lúc ăn bửa cơm tối xong cho tới bây giờ cũng rất an tĩnh, không có ầm ĩ cũng không náo loạn. . . . . ."Quả nhiên cùng với tình trạng lần trước là hoàn toàn khác nhau.Đột nhiên trong lòng Trình Quân Hạo máy động, có loại dự cảm chẳng lành, anh bước nhanh xuống nhà lao, lại bị một mùi máu tươi nồng nặc xông tới, anh cả kinh, qua cửa sắt nhìn vào trong nhà lao, Trình lão ngã trong vũng máu, động mạch trên cổ tay bị mảnh chén sành vỡ cắt đứt, vết thương rất sâu, máu chảy đầy đất, ngưng kết lại trên mặt đất thành một vũng lớn, Trình Quân Hạo thiếu chút nữa bị cái mùi vị nồng nặc này làm cho choáng váng, cái lão gia hỏa này, thậm chí có dũng khí tự sát, vết thương sâu như vậy, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể cắt xuống a.Trình Quân Hạo liền giật mình, trong lòng trầm xuống, trầm thấp phân phó, "Mở cửa ra. . . . . ."Con Muỗi hiển nhiên cũng giật mình, sắc mặt hắn đại biến, tiến tới, đoạt lấy cái chìa khóa mở cửa trong tay đàn em, cả giận nói, "Lão già, không phải cứ như vậy mà chết đi chứ, quá có lợi cho lão rồi, mẹ kiếp. . . . . ."Hắn tự tay đi bóp thử bắp thịt trên người của lão, đã gần như cứng rắn rồi, sắc mặt tái nhợt, chạm thử cánh mũi, cũng đã không còn hơi thở nữa rồi."Anh hai. . . . . ." Con Muỗi đau lòng , "Chết thật rồi, em không ngờ tới lão sẽ tự sát. . . . . ." Sớm biết vậy nên cẩn trọng canh giữ lão, lão già này, chết dễ dàng như vậy, thật quá lợi cho lão rồi.Trong lòng Trình Quân Hạo tràn ngập buồn phiền, "Lão già này, tưởng chết đi, là xong hết mọi chuyện sao? !" Nhưng kỳ thật lão đã cứ như vậy mà chết đi rồi, trong lòng Trình Quân Hạo khỏi cần nói cũng biết có bao nhiêu khó chịu.Thật sự quá lợi cho lão.Con Muỗi nhặt lên một trang giấy ở bên cạnh, đưa cho Trình Quân Hạo, "Còn có di thư. . . . . ."Trình Quân Hạo xanh cả mặt, "Di thư?" Anh cười lạnh một tiếng, nhận lấy liếc mắt nhìn: Trình Quân Hạo, ta chết, chuyện giữa chúng ta, xin ngươi không nên giận lây sang Khả Khả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...