Mẹ Ơi Về Nhà Với Ba
Anh nhìn vào trong nôi, một đứa trẻ sơ sinh được một chiếc khăn trắng bao bọc gần hết cơ thể. Dù vậy anh vẫn thấy rõ có một vài chỗ da dẻ nhăn nheo đỏ hỏn lộ ra ngoài. Đứa bé đang nằm im trong nôi. Đôi mắt bé xíu lim dim như đang cố mở để ngắm nhìn thế giới rộng lớn khác hẳn với nơi tử cung ấm áp của người mẹ đã bao bọc bé chín tháng mười ngày qua.
Đó... là con anh. Tim anh đột nhiên đập nhanh quá. Nó cứ thình thịch, thình thịch dao động bất thường. Phải chăng đây là thứ cảm giác thiêng liêng của tình máu thịt?
Anh mãi ngắm nhìn con, chừng hai phút sau mới nhớ đến một điều quan trọng.
"Vợ tôi đâu?"
Ban nãy anh thấy vợ cùng con của người đàn ông kia được đẩy ra cùng lúc mà. Sao bây giờ chỉ có con anh? Vậy vợ anh đâu? Như Ngọc đâu rồi?
Cô y tá nhìn anh với vẻ ái ngại rồi ngập ngừng "Vợ anh...cô ấy sinh xong thì bỏ đi rồi. Cô ấy nói giao đứa trẻ lại cho anh"
Anh như nghe thấy một câu chuyện hoang đường nhất trên đời này "Cô nói cái gì? Vợ tôi, sao có thể?"
Rồi anh mất bình tĩnh mà lớn giọng như đang quát cô y tá tội nghiệp kia "Bệnh viện các người chăm sóc bệnh nhân kiểu gì vậy? Cô ấy vừa sinh xong đã để cô ấy đi"
Cô y tá chỉ làm theo dặn dò của người khác, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào. Cô hoảng sợ chỉ biết xin lỗi "Xin lỗi anh... Thật ra, chuyện này tôi cũng không rõ" Rồi cô ấy vội vã rời khỏi đó, quay trở lại phòng sinh.
Lúc này, Văn Bách thật sự bất lực. Trải qua trăm ngàn tình huống trên đời, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ rơi vào tình cảnh này.
Con anh phải làm sao? Vừa chào đời đã phải rời xa vòng tay của mẹ. Còn vợ anh, sao lại rời bỏ con mình như thế? Hay là cô ấy đã chán nản cuộc hôn nhân không tình yêu này rồi.
Anh đã tạo nên tội nghiệt gì rồi sao? Nếu có thì mọi hậu quả cứ để anh gánh, cớ sao lại truất hết lên đầu con anh thế này?
Còn cái bệnh viện này nữa, lại có thể để người vừa sinh con xong bỏ đi? Ngàn vạn câu hỏi bủa vây tâm trí anh. Mà mãi đến sau này anh mới biết, vì sao bệnh viện có thể để cô đi, vì sao cô cứ nhất mực chọn bệnh viện này để sinh.
...
Một tuần sau, con anh mới được về nhà. Trong suốt quãng thời gian ở viện, anh vừa làm cha, vừa làm mẹ, cố gắng chăm sóc tốt cho đứa con gái đáng thương của mình. Dù vậy, anh vẫn liên hệ thuê được một người giúp việc. Anh lo ngại rằng mình không có kinh nghiệm nuôi con nhỏ, lỡ con anh có chuyện gì, anh không biết phải làm sao. Với con, anh không muốn có bất cứ một chút sơ suất nào.
Cô giúp việc là một phụ nữ đứng tuổi. Cô ở quê cùng với mẹ, cô không có chồng, cũng không có con. Sau khi mẹ cô mất cô lên thành phố tìm việc. Cô ở quê nên bản chất thật thà chất phác lương thiện, khác xa với những con người nhiều mặt ở cái thành phố xô bồ tấp nập này. Mặc khác cô cũng trạc tuổi với mẹ anh nên anh vừa nhìn thấy đã có cảm tình, chọn cô là người giúp việc.
Còn về phần Như Ngọc, anh không có ý định tìm cô. Có người mẹ nào lại tàn nhẫn bỏ con từ khi mới lọt lòng như thế? Anh tự đặt câu hỏi, cũng tự tìm lấy một câu trả lời cho mình. Đó là cô đã không thể chịu đựng thêm được cuộc hôn nhân sai lầm này nữa.
Vậy mà anh đã từng có ý định sẽ buông bỏ chấp niệm của bản thân. Cả đời này sẽ cùng cô xây nên một gia đình nhỏ. Anh đi làm, cô ở nhà chăm sóc con cái. Một cuộc sống bình dị như vậy nhưng hạnh phúc biết bao.
Nhưng sau một tuần suy nghĩ thật kỹ, anh cũng không hận cô, nếu đây là sự lựa chọn của cô thì anh tôn trọng. Có lẽ hơn một năm chung sống, cô đã suy nghĩ thông suốt nên mới có thể đưa ra quyết định này.
Con của anh, anh sẽ nuôi dạy, sẽ yêu thương con thay phần của mẹ nó. Anh sẽ khiến cho con bé trở thành một cô công chúa nhỏ hạnh phúc nhất thế gian.
Tuy nhiên, nếu một ngày nào đó, cô nhớ con, trở về tìm con, anh vẫn sẽ để con anh nhận mẹ. Bởi vì vốn dĩ, máu thịt là không thể chia lìa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...