Về chuyện đăng ký kết hôn, lúc trước Nghiêm Quân Thành từng nhắc tới, hôn lễ thì phải chờ thi cấp ba xong mới tổ chức, nhưng họ có thể trở thành vợ chồng hợp pháp trước.
Lúc ấy Trịnh Vãn không nói gì. Theo suy nghĩ trong lòng cô, cô muốn chờ Tư Vận thi cấp ba xong mới bắt đầu sắp xếp đăng ký kết hôn, rồi tổ chức hôn lễ theo trình tự. Nhưng tình hình bây giờ không giống nhau, giống như suy đoán của Lạc Hằng, có lẽ cô là một người rất kỳ lạ, những người khác sẽ cảm thấy sợ hãi và lùi bước trước tình cảm điên cuồng của Nghiêm Quân Thành, nhưng ngược lại cô lại rung động.
Cô bây giờ, có vẻ như là nước, nhưng thật ra đã bị cuộc sống mài giũa, biến thành một viên đá cứng.
Nếu không phải tình cảm mạnh mẽ đến mức đủ sức nhổ bật gốc cây đại thụ thì vốn chẳng đủ sức lay động cô lúc này.
Chuyện như nối lại tình xưa vốn không nên xảy ra trên người cô. Lúc trước, khi cô nói chia tay vô cùng kiên định, trước nay cũng không hề có ý định quay đầu… Một cuộc tình sớm đã không còn hai chữ tình cảm, thật ra không có cái gì để phải quay đầu.
Tình cảm tuổi nổi loạn của cô giấu tận sâu trong trái tim.
Nếu nói anh chờ cô hai mươi năm khiến cô nảy sinh thương tiếc với anh, vậy hành động âm thầm theo dõi cô tận mười năm nhưng luôn phải cẩn thận không dám lộ diện trước mặt cô chẳng lẽ không đáng để cô nảy sinh nhiều tình cảm với anh hơn sao?
Trịnh Vãn nhìn Nghiêm Quân Thành, nhớ lại những chuyện đã từng qua.
Vào lúc cô e thẹn đồng ý làm bạn gái anh, đôi mắt anh cũng sáng như bây giờ, như quay trở lại năm ấy, thấy anh vui, trong lòng cô cũng tràn ngập vui sướng.
“Đứng lên.” Cô cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, cố gắng không cho mình cười to thành tiếng, nói: “Đừng làm bậy như thế.”
“Cô không quên đây là văn phòng của anh, là nơi anh làm việc, cô không muốn làm bậy ở nơi này.
Nghiêm Quân Thành vẫn cố chấp hệt như năm ấy: “Không buông.”
“Anh ép em thở không nổi.”
Hiếm lắm Trịnh Vãn mới nói đùa với anh: “Nếu em tắt thở thì ngày tám sẽ không có ai đi đăng ký kết hôn với anh đâu.”
Lúc này Nghiêm Quân Thành mới thả cô ra, kéo cô ngồi dậy, đến quả óc chó chưa ăn hết trên bàn cũng trở nên đáng yêu thuận mắt hơn nhiều.
“Em không lừa anh chứ?” Anh không yên tâm, hỏi lại.
Trịnh Vãn học theo giọng điệu của anh, nói: “Không biết là đã từng buông lời hung dữ với em, nói em đã từng lừa người ta một lần, đừng mơ lừa người ta thêm lần nữa.”
Nghiêm Quân Thành: “Em cũng đã nói là buông lời hung dữ.”
Trước mặt cô anh chính là hổ giấy, có lần nào mà không nghe theo cô, nuông chiều cô? Cho dù cô có lừa anh một trăm lần một nghìn lần, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
“Nhưng em bị anh dọa sợ rồi.” Trịnh Vãn cố ý chọc anh: “Không lừa anh đâu, chẳng phải ngày tám là sinh nhật anh sao? Thật ra em rất lười nhác, anh biết em không thích nhớ ngày mà, vừa hay dùng ngày sinh nhật của anh làm ngày kỉ niệm kết hôn, sao nào?”
Sao nào?.
||||| Truyện đề cử: Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân |||||
Nghiêm Quân Thành chỉ hận tại sao sinh nhật của mình không phải là mùng bảy, làm anh phải chờ đợi thêm một ngày nữa mới được trở thành chồng hợp pháp của cô.
“Ngày bảy không được sao?” Anh hỏi.
Trịnh Vãn: “…”
“Ai bảo sinh nhật anh vào ngày tám làm chi.”
Nghiêm Quân Thành thở dài thườn thượt: “Năm đó anh nên nóng vội hơn một chút, chui ra khỏi bụng mẹ sớm hơn chút.”
Trịnh Vãn cầm lấy cái nắp trong suốt kia: “Ăn chút hạt óc chó lấy lại bình tĩnh.”
Nghiêm Quân Thành dứt khoát ngẩng đầu nhét một hơi hết đống hạt óc chó vào trong miệng.
Được rồi.
Chờ thêm một ngày vậy. Anh đã chờ hai mươi năm, chẳng lẽ còn để ý một ngày đó sao?
Đêm nay với Nghiêm Quân Thành mà nói đã định sẵn là một đêm không ngủ, hiển nhiên Trình Vãn cũng đã suy nghĩ kỹ càng, mùng tám đăng ký kết hôn với điều kiện để cô ngủ ngon giấc hai ngày này, dù sao đến lúc đó phải chụp hình, cô hy vọng mình trông xinh đẹp hơn một chút, giống như khoảng thời gian yêu anh trước kia vậy.
-
Cùng lúc đó.
Quý Phương Lễ đang căng thẳng nhìn Giãn Tĩnh Hoa, đến tận khi cô ấy dụng giọng điệu thất vọng để nói “vậy cũng được”, cậu ta mới bỗng chốc hoàn hồn lại.
Trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, Giãn Tĩnh Hoa ôm mèo, nhìn khuôn mặt đầy bụi bặm của Quý Phương Lễ: “Dì Vãn con nói ngày tám không rảnh, cô ấy phải đi đăng ký kết hôn với tổng giám đốc Nghiêm.”
Nói đến đây, cô ấy an ủi cậu ta: “Thật ra dì Vãn của con đi hay không cũng giống nhau thôi, sau này các con còn nhiều cơ hội để gặp mặt. Hơn nữa đăng ký kết hôn là chuyện quan trọng, chắc chắn bọn họ muốn họp mặt gia đình ăn mừng.”
Quý Phương Lễ khẽ nhíu mày.
Cậu ta vốn được người ngoài đánh giá là hòa nhã lễ độ, trong khoảng thời gian này cậu ta đã nhanh chóng trưởng thành. Nếu là trước kia cậu ta sẽ thấy khó mà chùn bước, nhưng sau khi nhìn thấy gia sản nhà họ Quý, nhìn thấy những người kia kính trọng Quý Bách Hiên thế nào, tất cả suy nghĩ của cậu ta đã thay đổi nghiêng trời lệch đất… Cậu ta cũng họ Quý, tại sao cậu ta phải từ bỏ tất cả mọi thứ mà cậu ta nên có?
Không nói những chuyện khác, nếu cậu ta ở Nam Thành, mặc dù cậu ta có thể thi đậu trường đại học tốt nhất, sau này sẽ có công việc thuận lợi, nhưng cả đời cậu ta sẽ không được hưởng cuộc sống như hiện tại.
Thứ vốn là của cậu ta, tại sao cậu ta lại phải từ bỏ?
Cậu ta không ngu ngốc, ngược lại cậu ta rất thông minh. Đương nhiên cậu ta biết Quý Bách Hiên là loại người gì, nhưng dù thế thì đã sao?
Cậu ta cũng chẳng có ý định “Từ chối tất cả mọi thứ của nhà họ Quý, ôm lòng oán hận” để trả thù Quý Bách Hiên. Dì nhỏ nghĩ quá đơn giản, cho rằng làm như vậy có thể trả thù Quý Bách Hiên, nhưng thực tế thì hành động đó chẳng đau chẳng ngứa.
Trả thù thật sự là như thế nào?
Là một ngày kia cậu ta nắm giữ tất cả mọi thứ của nhà họ Quý, cậu ta ngồi trên địa vị kia, làm Quý Bách Hiên chẳng có quyền lên tiếng.
“Không sao.” Quý Phương Lễ dịu dàng nói: “Ngày mai gọi điện thoại cho dì Vãn, chúc mừng dì ấy đăng ký kết hôn. Thật ra gần đây bận quá, cảm thấy đã lâu không gặp dì Vãn và Tư Vận nên mới muốn nhân cơ hội này gặp mặt họ một lúc.”
Giãn Tĩnh Hoa nghe cậu ta nói như vậy thì không khỏi thở phào một hơi, thật lòng cười nói: “Con nghĩ vậy thì là tốt nhất. Bây giờ dì Vãn của con không giống như trước kia, cô ấy kết hôn, cũng có gia đình của mình, cần phải chăm sóc gia đình, chăm sóc Tư Vận, thật sự không có thời gian.”
Quý Phương Lễ cười gật đầu: “Con biết, dì nhỏ, con về trước đây.”
Trước khi đi, cậu ta chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Lần trước là con không đúng, nhưng mà con không muốn thấy dì phải vất vả như vậy.”
Giãn Tĩnh Hoa nghe vậy sửng sốt, rồi vui mừng không thôi: “Sao dì trách con được chứ.”
Quý Phương Lễ lại nói: “Trước kia dì Vãn cũng từng khuyên con, dì nhỏ à, dì phải tin tưởng con, con sẽ không quên mẹ của mình. Bây giờ con chưa có ý định khác, chỉ muốn cố gắng học hỏi thêm, sớm ngày thành tài, đến lúc đó con sẽ kiếm tiền mua cho dì một căn hộ, dì sẽ vui vẻ dọn đến sống chứ?”
Ở chung mười mấy năm, Giãn Tĩnh Hoa đã sớm coi cậu ta là con của mình, có người mẹ nào nghe những lời này mà không rung động đâu?
Hốc mắt cô ấy, vội gật đầu: “Muốn chứ, sau lại không muốn cho được, con nghĩ được như vậy thì trong lòng dì an tâm rồi. Anh ta là cha ruột con, dì không ngăn cản hai người thân thiết với nhau được, nhưng…” Cô ấy tạm dừng một chút: “Con đừng học anh ta, anh ta không tốt như vậy đâu.”
“Con biết.” Quý Phương Lễ cười: “Con là do một tay dì nuôi lớn, dì phải yên tâm về con chứ.”
Lo lắng trong lòng Giãn Tĩnh Hoa đã bị lời này của Quý Phương Lễ xóa tan.
Cô ấy quyến luyến nhìn theo bóng lưng dần đi xa của con mình…
Quý Phương Lễ đi ra khỏi nơi tồi tàn này, lên xe, thấy trên giày dính bùn đất và tro bụi, cậu ta cụp mắt, từ từ thở phào.
Vì Vãn từ chối đột nhiên làm cậu ta ý thức được một điều.
Hoàn cảnh sống bây giờ của dì nhỏ chỉ làm dì Vãn là bạn thân của dì ấy cảm thấy đau lòng. Cậu ta sống càng tốt ngược lại sẽ làm dì nhỏ sống càng tệ, đến người dịu dàng như dì Vãn rất có thể sẽ không nhịn được mà oán trách cậu ta, càng đừng nói là người khác.
Dì nhỏ không thể tiếp tục ở lại Đông Thành được nữa.
Cô ấy ở đây, hoàn toàn chẳng có ích lợi gì cho cậu ta. Nuôi cậu ta mười sáu năm, cậu ta thầm biết ơn trong lòng, nhưng nếu dì nhỏ cứ tiếp tục ở lại Đông Thành, quan hệ của họ sẽ ngày càng trở nên căng thẳng.
-
Ngày tám, là ngày hoàng đạo, không có gì kiêng kỵ.
Đối với “tộc người đi làm” không có ngày nghỉ mà nói đây chỉ là một ngày làm việc bình thường.
Như trụ sở chính tập đoàn Thành Nguyên, mỗi nhân viên đều nhận được một bao lì xì. Đông Thành không có tập tục phát lì xì mừng khởi công, cho nên nhóm nhân viên nhận bao lì xì tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Mà giá trị của bao lì xì này còn không ít.
Sáng nay, mọi người đang thầm suy đoán, chẳng lẽ bắt đầu từ năm nay bọn họ sẽ được nhận lì xì khởi công à? Nhưng hình như bao lì xì khởi công cũng không nhiều tới mức đó.
Đến tận khi có một người mập mờ nói: “Tôi mới vừa nghe trợ lý đặc biệt Vương bất cẩn lỡ miệng nói một câu, hôm nay tổng giám đốc Nghiêm và vợ đi đăng ký kết hôn, có lẽ là muốn…”
Một người khác nói tiếp: “Khắp nơi vui mừng?”
Trợ lý đặc biệt Vương đã đi theo Nghiêm Quân Thành nhiều năm, chỉ cần là chuyện của tổng giám đốc Nghiêm thì miệng anh ta kín như bưng, sao lại có thể lỡ miệng phạm phải sai lầm cấp thấp như thế. Với dụng ý của tổng giám đốc Nghiêm, anh ta ngầm hiểu tổng giám đốc Nghiêm đã khổ sở chờ nhiều năm, cuối cùng đã có được thân phận hợp pháp, điều muốn làm nhất là gì?
Đương nhiên là muốn cho tất cả mọi người quen anh biết chuyện này, nếu không tổng giám đốc Nghiêm cần gì phải vui mừng đến mức phát lì xì cho tất cả nhân viên?
Thân là trợ lý đặc biệt, được nhiên phải giải quyết được ưu phiền của ông chủ mình.
Giữa trợ lý và trợ lý sẽ có mối liên hệ chặt chẽ, trợ lý đặc biệt Vương vẫn tích cực làm việc như thường lệ, sau khi bàn bạc công việc qua điện thoại xong, đổi chủ đề khác, anh ta giả vờ buồn rầu nói: “Có chuyện này cần phải học tập đàn anh đi trước một chút.”
Người ở đầu bên kia điện thoại là đàn anh học khóa trước ở đại học của anh ta, bởi vì bây giờ làm việc cho hai ông chủ khác nhau, cho nên trò chuyện đều rất cẩn trọng.
“Cậu có chuyện gì mà cần nhờ tới tôi chỉ dạy?” Đàn anh vui tươi hớn hở nói: “Nói đi, chuyện gì.”
“Đàn anh à, không sợ anh cười chê tôi, tuy rằng tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Nghiêm, nhưng tổng giám đốc Nghiêm vừa là thầy vừa là bạn của tôi, tôi có được ngày hôm nay là nhờ một tay tổng giám đốc Nghiêm đề bạt, hôm nay tổng giám đốc Nghiêm mới đi đăng ký kết hôn, anh nói xem tôi có nên chuẩn bị cho anh ấy một phần quà cưới không?” Trợ lý đặc biệt Vương cười: “Tôi lại không biết chuẩn mực ra sao, không biết nên chuẩn bị quà tặng thế nào, dù sao trước kia cũng chưa có kinh nghiệm, anh cũng biết mà, đây là lần đầu tổng giám đốc Nghiêm của bọn em kết hôn.”
Vị đàn anh ở đầu bên kia ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Nghiêm kết hôn sao?”
“Đúng vậy đó.”
Trợ lý đặc biệt Vương nghĩ thầm, nói ra hù chết mấy người luôn, nếu không phải cô Trịnh ngăn cản, có khi ngày hôm qua cả tòa nhà tập đoàn Thành Nguyên đã giăng đèn kết hoa ăn mừng rồi.
Tổng giám đốc Nghiêm muốn cho tất cả mọi người biết anh đã trở thành chồng của người mà anh yêu rất nhiều năm
Chồng hợp pháp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...