Từ sau chuyến đi đến Seoul, Trịnh Vãn cũng bắt đầu chuyên tâm vào công việc trở lại. Thông thường thì vào thứ Bảy và chủ nhật, cô sẽ rất bận rộn nên không thể đi hẹn hò được, còn Nghiêm Quân Thành thì cũng bận “trăm công nghìn việc”, khó khăn lắm mới dành ra được mấy ngày hiếm hoi để bay đến Seoul, giờ phải bù đắp lại những cuộc họp và mấy cuộc xã giao.
Vào tối thứ bảy, sau giờ học, Trịnh Tư Vận đã bảo tài xế đưa cô ấy đến thẩm mỹ viện.
Mấy đồng nghiệp của Trịnh Vãn rất thích Trịnh Tư Vận, họ mang đến cho cô ấy nhiều món ăn vặt khác nhau. Khi dành ra được chút thời gian hiếm hoi, Trịnh Vãn định dẫn con gái đến một nhà hàng khá ngon ở gần đó để ăn, nhưng con gái cô lại không muốn, cứ một mực đòi đi đến khu ẩm thực trong trung tâm thương mại ở tàu điện ngầm.
Vậy nên hai mẹ con họ đã bước vào tàu điện ngầm, họ nghe thấy thanh âm của đoàn tàu chạy ngang qua.
Vị trí này khá tiện, đi thẳng thì có thể ra ga tàu điện ngầm, rẽ trái là sẽ đến khu phố ẩm thực dưới lòng đất. Hai mẹ con đứng trước quầy hàng, cầm trên tay chiếc vé chờ gà rán, trong lúc xếp hàng, Trịnh Vãn nhìn thấy vẻ vui mừng khó lòng khống chế của Tư Vận, bèn trêu ghẹo con gái: “Con có chuyện gì vui à?”
Khóe môi của Trịnh Tư Vận nhếch lên, đôi mắt của cô ấy sáng lấp la lấp lánh.
Cô ấy nhịn xuống rồi lại lắc lắc đầu, đáp: “Bây giờ con vẫn chưa thể nói cho mẹ biết được.”
Trong sáu, bảy năm Trần Mục qua đời, hai mẹ con họ nương tựa vào nhau, Trịnh Vãn cũng cố gắng hết sức để mang đến cho con gái một môi trường ấm áp và an toàn.
Dù là mẹ nhưng cô cũng coi mình là bạn bè, là bạn bè thân thiết của con gái mình.
Thấy con gái cứ úp úp mở mở mà chẳng chịu nói cho mình nghe, cô cũng không ép uổng gì con, chỉ đặt tay lên vai con gái và cười nói: “Vậy mẹ chờ con báo tin mừng cho mẹ nghe nhé.”
Trịnh Tư Vận vô cùng tự hào nhưng lại gật đầu thật dè dặt.
Trên con đường làm giàu, bao giờ cơ hội cũng nhiều hơn hẳn những gian khó. Làm việc chăm chỉ thì sẽ được đền đáp, trong mấy ngày qua, cô ấy đã quyết định mua tiền điện tử bằng số tiền ít ỏi mà mình dành dụm được, nếu cứ đi theo đường hướng của kiếp trước, thì, dù không thể chạm tay tới mức “tự do tài chính”, nhưng đó vẫn là một khoản tiền. Cô ấy đã tính toán rồi, số tiền này vẫn đủ cho mẹ dưỡng già.
Đáng tiếc thay, tiền tiết kiệm của cô ấy không nhiều đến vậy, nếu không thì việc “phát tài sau một đêm” cũng chẳng phải là mộng tưởng.
Lúc nào cô ấy cũng phải kiềm chế suy nghĩ của mình, rằng: Trùng sinh là để nối dài cuộc đời của mẹ, là con người thì đừng nên tham lam quá mức, nếu cái gì cũng mong cũng muốn, thì sẽ có ngày rơi vào cảnh trắng tay.
Hai mẹ con đi dạo xung quanh khu phố ẩm thực, ăn vặt linh tinh vài thứ rồi mới bắt tàu điện ngầm về nhà.
Trước khi Nghiêm Quân Thành xuất hiện, họ đã sống một cuộc sống bình thường nhưng yên ả như thế.
Trịnh Tư Vận thân mật ôm cánh tay của Trịnh Vãn, cô ấy vui vẻ kể cho mẹ nghe những gì đã xảy ra ở trường hôm nay: “Ngô Văn Quân đã cãi nhau với Tiếu Ngọc đó mẹ. Cả hai người họ đều rất buồn bã và đã khóc rất lâu. Hai bạn ấy đều gửi tin nhắn cho con. Không còn cách nào khác nên con đành gọi hai bạn ấy ra ngoài, phải nói chuyện một lúc lâu thì hai người đó mới chịu làm hòa.”
Từng chút, từng chút một, cô ấy bắt đầu “nhập vai” học sinh cấp hai.
Cô ấy cố gắng kết bạn với các bạn học khác, bấy giờ cô ấy mới nhận ra rằng, trước đây mình quá kiêu ngạo, tại sao cô ấy lại cho rằng tình bạn giữa những người cùng lứa tuổi?
Trịnh Vãn rất vui vẻ, dường như hai mẹ con đã quay trở về nhiều năm trước… Thỉnh thoảng cô sẽ đến trường mẫu giáo để đón con gái về nhà, Tư Vận thì sẽ ríu ra ríu rít kể cho cô nghe những điều thú vị đã diễn ra ở trường mẫu giáo.
“Nghiêm Dục cũng rất là hài hước. Cậu ấy đọc truyện kinh dị trong lớp, cô giáo Triệu đứng ngoài cửa lớp nhìn thấy nên cô ấy lặng lẽ đi vào bằng cửa sau của lớp, sau đó cô đứng ngay bên cạnh và tóm được cậu ấy.” Trịnh Tư Vận không thể nhịn được cười khi nhớ lại cảnh tượng đó: “Cậu ấy sợ quá nên đã hét rất to và nhảy dựng lên như một cái lò xo vậy ạ! Làm cô Triệu cũng giật mình theo cậu ấy luôn!”
Nhớ đến lúc Nghiêm Dục năn nỉ, cô ấy vội nói: “Mẹ, mẹ không được nói chuyện này cho chú biết đâu nhé, con đã đồng ý với cậu ấy rồi.”
Trịnh Vãn cũng cảm thấy buồn cười bởi cảnh tượng mà con gái mình mô tả, cô đáp: “Mẹ biết rồi. Nhưng mà điểm số của Nghiêm Dục thế nào?”
“Thật ra cậu ấy rất thông minh, chỉ là vì cậu ấy không muốn học thôi.” Trịnh Tư Vận suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: “Nhưng chắc chắn lên cấp ba rồi thì cậu ấy sẽ không như thế nữa.”
Hai người nói cười vui vẻ, vừa bước đến sảnh chung của khu dân cư thì nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Hai mẹ con đều sửng sốt… hóa ra là Giản Tịnh Hoa – người mà họ không gặp bao lâu nay.
Trọng Giản Tịnh Hoa già hơn trước nhiều, khi nhìn thấy Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận, cô ấy phấn khởi hẳn lên, bèn vẫy vẫy tay chào họ.
Mười phút sau.
Trịnh Vãn dẫn Giản Tịnh Hoa lên lầu và mời cô ấy vào nhà.
Trịnh Tư Vận cũng vào bếp pha cho Giản Tịnh Hoa một tách trà nóng, dì Giản không phải là kiểu người không hiểu lý lẽ, cô ấy cũng hiểu rằng, dì Giản đã nuôi dạy Quý Phương Lễ hơn mười năm qua và đã coi cậu ta như đứa con ruột thịt của mình, mẹ cô ấy cũng rất thích Quý Phương Lễ. Nhưng, một khi xảy ra chuyện gì đó, chẳng hạn như Quý Phương Lễ bắt nạt cô ấy và chuyện này bị mẹ cô ấy phát hiện ra, thì chắc chắn là mẹ cô ấy sẽ đứng về phía cô ấy mà chẳng ngần ngại gì.
Ai mà chẳng có người thân, vậy nên, dì Giản có lựa chọn như thế cũng là điều dễ hiểu.
“Tịnh Hoa, cô đã ăn chưa?” Trịnh Vãn hỏi, thanh âm của cô hiền hoà ấm áp.
Giản Tịnh Hoa bưng chén lên, vừa cười vừa gật đầu: “Tôi ăn rồi. Cô đừng vội gì cả, tôi tranh thủ thời gian qua đây thăm cô và Tư Vận thôi, hai chị em chúng ta lại nói chuyện một chút nhé.”
Trịnh Vãn “ừ” một tiếng, cô suy nghĩ một lúc rồi lại đứng dậy, lấy len sợi cất trong ngăn kéo bên cạnh ra và gọi con gái: “Tư Vận, con đến đây giúp mẹ giữ len đi.”
“Để con bé làm bài đi, tôi giúp cho.” Giản Tịnh Hoa vội đặt chiếc cốc mình đang cầm xuống.
“Không sao đâu.” Trịnh Vãn mỉm cười nhìn sang con gái, sau đó nói với Giản Tịnh Hoa rằng: “Trừ ngủ ra thì con bé cứ học hành rồi lại làm bài tập suốt, tôi cũng muốn để cho con bé nghỉ ngơi.”
Sự xuất hiện của Giản Tịnh Hoa chợt khiến cô hiểu ra một điều.
Né tránh thật mù quáng không phải là một cách hay, như người ta vẫn thường hay nói, tìm lối ra cho thích hợp vẫn tốt hơn là quyết tuyệt chặn hết mọi hướng đi [*].
[*] Nguyên tác là 堵不如疏 – Đổ bất như sơ: Chỉ việc trị thủy, luôn chặn kín dòng không bằng khai thông hợp lý, tránh tạo áp lực rồi bị phản ứng ngược.
Tư Vận là con của cô và Trần Mục, con bé vô cùng thông minh và đã hiểu chuyện ngay từ khi còn nhỏ, cái gì con bé cũng biết hết, bây giờ Tư Vận cũng đã mười lăm tuổi rồi, cô tin rằng, ở độ tuổi này, con bé đã có khả năng phân biệt đúng sai phải trái.
Cho người con cá chẳng bằng dạy người cách câu, nếu Tư Vận không thể tỉnh táo và suy nghĩ chuyện này thật kỹ càng, thì, cho dù hôm nay cô giúp con bé thoát ra khỏi tình yêu của Quý Phương Lễ, nhưng còn ngày mai thì phải làm sao đây?
Nếu sau này con bé gặp phải Triệu Phương Lễ rồi Cố Phương Lễ gì nữa thì sao?
Cô nên dạy con mình cách nhìn người và cách nhìn nhận tình cảm.
Trịnh Tư Vận ngoan ngoãn ngồi bên chân chiếc ghế đẩu thấp thấp, giúp mẹ cuốn len lại và nghe mẹ khẽ hỏi: “Phương Lễ đâu, sao thằng bé không đi cùng cô?”
Mặt mày Giản Tịnh Hoa ủ rũ, mấy ngón tay cầm cốc siết chặt lại: “Bây giờ thằng bé rất bận, cái gã cầm thú đó…” Cô ấy nghĩ đến việc Tư Vận vẫn còn đang ở đây, dù lòng chẳng muốn nhưng vẫn phải đổi lại cách nói: “Cái tên họ Quý kia đã sắp xếp rất nhiều tiết học cho nó, còn học cả cưỡi ngựa và đánh golf nữa chứ, nó không có thời gian.”
Trịnh Vãn khẽ cười, cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Ba ruột của thằng bé có điều kiện nên cho thằng bé học hỏi thêm nhiều thứ, đây cũng là chuyện tốt mà, cũng có lợi cho tương lai của Phương Lễ thôi, vậy bây giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi tự thuê một căn phòng, tiền thuê phòng ở Đông Thành đắt đỏ quá, không thuê được căn nào tốt hết. Nếu chỗ ở của tôi không quá chật hẹp thì tôi đã mời cô và Tư Vận qua dùng bữa rồi.”
Trịnh Vãn hơi nhíu mày: “Cô và Phương Lễ ở trong một ngôi nhà nhỏ như thế thì có thuận tiện không?”
“Không, không.” Giản Tịnh Hoa xua tay: “Phương Lễ được tên họ Quý đó sắp xếp cho ở trong một khách sạn, khách sạn đó rất hoành tráng, phòng ở cũng lớn nữa, ước chừng khoảng một hay hai trăm mét vuông gì đó, nghe nói tới Tết Nguyên Đán thì tên họ Quý đó sẽ đưa thằng bé về nhà cũ.”
“Cô ở bên ngoài một mình như thế có an toàn không?” Trịnh Vãn hỏi: “Cô cũng tới Đông Thành rồi mà, thế thì sao không ở cùng với Phương Lễ vậy?”
Giản Tịnh Hoa trầm mặc mất vài giây, giọng nói trầm trầm nhưng không giấu được sự đau lòng và phẫn nộ đến tột cùng: “Tên họ Quý đó muốn cho tôi một khoản tiền và một căn nhà, sao tôi có thể lấy được đây? Anh ta có ý gì thế? Anh ta cho rằng tôi lấy tiền của anh ta rồi thì anh ta có thể yên tâm được rồi ư? Nằm mơ đi! Tôi chẳng cần một đồng của nhà họ Quý hết!”
Trịnh Vãn khẽ thở dài.
Dù có thế nào đi chăng nữa, thì, trong mấy năm qua, cô và Giản Tịnh Hoa đều đã dành cho nhau sự chân thành, khi trông thấy thái độ cố chấp ấy của Giản Kính Hoa, cô đắn đo vài giây rồi mới nói: “Còn Phương Lễ thì sao? Thằng bé nghĩ thế nào?”
Giản Tịnh Hoa á khẩu không thể đáp lời.
Trịnh Tư Vận cúi đầu, cô ấy tập trung miết thẳng sợi len. Gần như cô ấy đã quên mất cuộc sống của dì Giản trong kiếp trước ra sao, dì Giản chưa bao giờ lấy một xu một cắc nào từ nhà họ Quý, Quý Phương Lễ cũng thấy bất lực và khó chịu vì điều này, anh ta cứ phàn nàn với cô ấy mãi, phàn nàn rất nhiều lần, rằng, tại sao dì ấy lại bướng bỉnh như thế, tại sao dì ấy thà sống trong một căn phòng cho thuê bẩn thỉu và bừa bộn chứ không chịu ở trong một căn hộ cao cấp do nhà họ Quý cung cấp.
Khi đó, cô ấy cho rằng Quý Phương Lễ đang cảm thấy có lỗi với dì của mình.
Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như là không phải thế. Cô ấy không biết hành vi này của dì Giản có khiến Quý Bách Hiên thấy khó chịu hay không, nhưng với Quý Phương Lễ, chuyện này lại khiến anh ta cảm thấy như có một chiếc xương cá nghẹn ứ trong cổ họng mình.
Anh ta trở thành một phần trong gia đình nhà họ Quý, thậm chí là anh ta và Quý Bách Hiên còn bày ra dáng vẻ “cha hiền con hiếu”, trong khung cảnh ấm áp ấy, sự bướng bỉnh của dì Giản đã khiến cho anh ta nhớ đến mẹ ruột của mình – người mà anh ta không muốn nhớ đến một chút nào cả.
Dì Giản không biết rằng, dì càng cư xử như vậy, thì sẽ càng khiến cho lòng Quý Phương Lễ nguội lạnh đi.
Giọng nói của Trịnh Vãn dịu dàng và vô cùng ấm áp, trong chốc lát, giọng nói ấy như đang khẽ vỗ về và xoa dịu trái tim Trịnh Tư Vận.
“Thằng bé còn nhỏ mà, lớn lên thì nó sẽ hiểu thôi.” Trịnh Vãn chuyển chủ đề, chân thành khuyên lơi: “Tịnh Hoa à, dù sao thì Phương Lễ cũng chỉ là cháu trai của cô thôi mà, bây giờ thằng bé đã mười sáu tuổi rồi, thằng bé cũng đã có chủ kiến trong rất nhiều chuyện liên quan đến mình, cô không thể ép buộc nó được đâu. Dù cho ba ruột của nó có ra sao, thì chắc chắn là anh ta vẫn sẽ sắp xếp thật ổn thoả cho cuộc sống và tương lai của thằng bé, sẽ không đối xử tệ bạc với thằng bé đâu. Ngược lại là cô đó, cô vẫn còn trẻ lắm, trong mấy năm qua, vì để nuôi nấng Phương Lễ, có gian khổ gì mà cô chưa từng nếm trải đâu?”
“Để thằng bé được ăn ngon mặc đẹp, cô đã phải làm song song hai công việc, rồi lại vì muốn mua quần áo lành lặn cho thằng bé, mà cả năm cô chẳng nỡ mua cho mình lấy một món nào. Nhìn bàn tay của cô đi…” Trịnh Vãn nói: “Tịnh Hoa à, hãy nghe lời khuyên của tôi đi. Nếu cô muốn thì cứ ở lại Đông Thành này đi, rồi sau đó tìm việc làm và tự kiếm tiền. Nếu cô thấy cuộc sống như thế nhàm chán quá, thì cô có thể đi xem mắt thử xem sao. Cô vẫn còn trẻ, nếu muốn sống một mình thì mua thêm con chó, con mèo về để bầu bạn. Cô xem đi, cuộc sống này cũng thú vị lắm mà, phải không?”
Mắt Giản Tịnh Hoa hoe hoe đỏ, rồi cô ấy lại nở nụ cười, ánh mắt cũng dần sáng rực lên: “Phòng ở của tôi nhỏ như thế thì có nuôi chó mèo được không?”
“Vậy thì cô cũng có thể nuôi hai con cá vàng.” Trịnh Vãn nhìn cô ây rồi cười nói: “Dù sao thì, Tịnh Hoa à, đời người vẫn còn rất dài. Phía Phương Lễ thì cô không cần phải ép buộc thằng bé nữa đâu, nó có ba ruột của nó kia mà. Hơn nữa, con trai thì đều muốn ở gần ba. Dù gì thì họ vẫn là ba con ruột thịt, thân thiết hơn cả cô. Tôi tin Phương Lễ là một đứa trẻ thông minh, chắc chắn tương lai của thằng bé sẽ rất xán lạn.”
Giản Tịnh Hoa như đã động lòng bởi những lời nói này, bèn buông tiếng thở dài: “Thằng bé không nghe lời tôi cho lắm.”
Trịnh Vãn nghĩ mình không cần phải nói gì nhiều nữa, cô nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng: “Tư Vận, sợi bị rối rồi, chúng ta gỡ rối lại đi con.”
Trịnh Tư Vận cúi đầu, đáp: “Vâng ạ.”
…
Sau khi Giản Tịnh Hoa rời đi, không bao lâu sau thì tài xế của Nghiêm Quân Thành cũng đã tới, anh còn mang lễ phục của bữa tiệc thường niên đến.
Đây đều là đồ được đặt may theo thương hiệu, mấy ngày trước đây có người đến lấy số đo của Trịnh Vãn và Trịnh Tư Vận, mà bây giờ họ đã giao thành phẩm đến… cũng như là giày dép và phụ kiện tóc.
Trịnh Tư Vận lại im lặng đến khó hiểu.
Cô cho rằng mình đã hiểu rõ hết mọi chuyện rồi, nhưng rồi, khi trùng sinh sống lại lần nữa, cô chợt nhận ra mình chính là một người vô cùng ngu ngốc và rất mù quáng!
Tại sao kiếp trước cô lại không thể hiểu được một điều hết sức hiển nhiên như thế vậy nhỉ? Sao phải chờ đến những phút giây cuối cùng thì mới thấy rõ được sự bội tình bạc nghĩa ở người này?
Những dấu hiệu ấy được rải rác khắp mọi ngóc ngách trong cuộc sống này.
Cuộc sống xa hoa của Quý Phương Lễ sau khi trở về nhà họ Quý.
Dì Giản thì vẫn còn nghèo khổ và vẫn phải trải qua những thăng trầm trong cuộc sống.
Tại sao? Tại sao kiếp trước cô lại nghĩ rằng Quý Phương Lễ làm thế nhưng lòng anh ta lại chẳng muốn vậy… Dì Giản đối xử với anh ta quá khắt khe, mà anh ta thì vẫn còn nhỏ, không nên gánh chịu những oan ức của thế hệ trước, tại sao cô lại nghĩ như thế vậy nhỉ?
Rõ ràng là do anh ta đã đổ lỗi cho dì Giản và cứ trách móc dì Giản mãi cơ mà.
Nhưng dì Giản đã nợ nần gì anh ta?
Cô cảm thấy bực bội lắm, nỗi bực dọc này cứ ở mãi trong lòng, cô nên hiểu ra tất cả những điều này từ sớm, thậm chí, bỗng dưng cô chợt nhớ ra rằng, kiếp trước mẹ cô cũng từng nói những lời như thế này với dì Giản, hẳn là khi đó mẹ cô đã hiểu ra rồi, cho nên, sau này – khi Quý Phương Lễ ghé thăm nhà họ, dù trông mẹ cô vẫn giống như trước nhưng thái độ đã xa cách hơn hẳn.
Trịnh Vãn nắm tay Trịnh Tư Vận, dẫn con gái vào phòng để thử váy và giày.
Nhìn cô con gái yêu kiều duyên dáng của mình, mặt mày cô đong đầy tình thương yêu.
Con bé bỗng cao lên rất nhiều, trông rất xinh đẹp mỗi khi mặc váy, cũng thật xinh đẹp khi mang đôi giày da nhỏ ấy vào.
“Đẹp quá đi mất.” Trịnh Vãn không kìm lòng được nữa, cô bèn đi tới ôm lấy con gái mình, dường như cô cũng chú ý tới biểu hiện của con gái nên đã nhẹ nhàng hỏi con rằng: “Sao con lại không vui thế, không thích bộ váy này à?”
Trịnh Tư Vận cúi xuống và liên tục lắc đầu.
Cô ấy chỉ hơi ủ rũ mà thôi.
Vốn dĩ yêu nhầm người đã đủ để cô thấy thất bại rồi, mà bây giờ cô ấy còn phát hiện ra là mình yêu người ta đến mù quáng, điều này khiến cô ấy càng khó chịu hơn.
Trịnh Vãn khẽ cười, cô dẫn Tư Vận vào phòng của mình rồi để cô ấy ngồi trước bàn trang điểm.
Trịnh Tư Vận sững sờ ngẩng đầu lên, trong gương, người mẹ có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần đang đứng ngay sau lưng cô ấy, mẹ cầm lược nhẹ nhàng chải tóc cho cô ấy.
“Vậy tại sao Tư Vận của mẹ lại không vui?” Trịnh Vãn cúi xuống, cô để cằm mình lên trên đỉnh đầu của Tư Vận, nhìn vào gương và cười với con gái mình: “Con thích bạn trai nào rồi phải không?”
Trịnh Tư Vận ủ rũ đáp: “Không có đâu ạ.”
Trịnh Vãn không nói gì nữa. Cô tin rằng, con gái của cô đủ thông minh, đủ thông minh để tự hiểu lấy tình cảm trong mình.
…
Đêm khuya.
Khi Trịnh Vãn chuẩn bị đi ngủ, cô nhận được một cuộc gọi từ Nghiêm Quân Thành.
Chắc là anh đã uống chút rượu, giọng anh khàn khàn, anh cũng nói nhiều hơn bình thường rất nhiều, chốc chốc anh hỏi hôm nay cô đã ăn gì, chốc chốc lại hỏi giày cao gót mà anh gửi đến có ma sát vào chân cô không, khoa trương nhất là anh còn bắt cô hát cho anh nghe.
Trịnh Vãn chẳng thể làm gì anh được.
Bởi vì trong khi say rượu, anh sẽ dám giả ngây giả ngơ, nếu cô không hát cho anh nghe thì chắc là anh sẽ qua đây ngay mất thôi.
Có lẽ nhờ có những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay và trong đêm hôm nay, nên cuối cùng đã khiến cô nghĩ tới một vấn đề mà cô chưa bao giờ nghĩ tới… Năm đó, khi cô và Nghiêm Quân Thành yêu nhau, sao ba mẹ cô lại đồng ý thế nhỉ?
Hay là ngày mai gọi điện cho ba mẹ hỏi thử xem sao?
“Anh muốn nghe bài hát nào?”
“Bài hát chúc mừng sinh nhật.”
“Em cúp máy đây, em muốn đi ngủ.”
“Anh sẽ bảo tài xế đưa anh đến đó ngay.”
Trịnh Vãn không quen với tật xấu này của anh, nửa đêm nửa hôm rồi mà còn yêu cầu cô hát bài hát chúc mừng sinh nhật nữa chứ, không phải là có bệnh thì là gì đây?
Cô thẳng tay cúp điện thoại, nhưng chưa đầy hai phút sau, cô đã nhận được tin nhắn đến từ anh: [Ra ngoài đi, anh đã đến trước cửa nhà em rồi.]
Trong bóng tối, người đàn ông mặc âu phục và đi giày da vừa mới rời khỏi một bữa tiệc tối, trên người thoang thoảng hương rượu, người nọ đang dựa vào tường, chờ người yêu mở cửa để ôm lấy cô ấy vào lòng.
Cũng giống như nhiều năm trước đây vậy, khi cô trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được, anh sẽ tranh thủ ra khỏi nhà ngay trong đêm, rồi anh sẽ vừa bước đi trên con đường vắng lặng, vừa nói chuyện điện thoại với cô, và rồi, cuối cùng anh cũng đã đến được sảnh dưới nhà cô… Chẳng biết có phải vì anh của khi đó rất rụt rè hay không, mà anh chẳng dám nói cho cô biết là anh đang ở chỗ sảnh dưới nhà cô, chẳng dám nói cho cô biết là anh vẫn luôn sẵn sàng để trao cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, bất cứ lúc nào mà cô cần.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thả một trăm bao lì xì đỏ nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...