Sáng sớm.
Sau khi tiễn Trịnh Tư Vận đến trường, Trịnh Vãn bắt đầu thu dọn hành lý.
Họ đã ở khách sạn này bốn, năm ngày rồi, cũng đã đến lúc phải chuyển về rồi, dù nơi này có sang trọng đến đâu thì cũng không thể thoải mái bằng nhà mình được.
Mọi người nói rằng, rất khó để đi từ xa hoa về lại tiết kiệm, nhưng có vẻ câu này không hề đúng với Trịnh Vãn, cô từng sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chẳng cần lo nghĩ về cơm ăn áo mặc, khi đó cô không cần phải đắn đo về giá cả hay lo lắng gì mỗi khi mua sắm, dù nó có cần thiết hay không, chỉ cần cô thích nó là được.
Rồi một ngày, cuộc sống chợt đổi thay, ấy vậy mà cô vẫn có thể thích ứng với cuộc sống hiện giờ.
Ngay cả sau khi đã quay trở về với Nghiêm Quân Thành, thì cô cũng không thấy có gì thay đổi.
Trịnh Vãn mỉm cười, có thể đây là một sự bình tĩnh và hiểu biết về cuộc sống chỉ có ở những người không còn nhiều thời gian, nhỉ?
Ngay lúc đó, chuông cửa chợt vang lên.
Cô còn tưởng là nhân viên phục vụ của khách sạn mang bữa sáng lên nên vội chạy ra mở cửa.
Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ở cửa, cô ngạc nhiên hỏi rằng: “Hôm nay anh không cần phải đi làm à?”
Nghiêm Quân Thành bước vào rồi tiện tay đóng cửa lại luôn.
“Hôm nay anh không có việc gì bận rộn.”
Trịnh Vãn có thể thấy rằng, Nghiêm Quân Thành vẫn ngông nghênh như trước kia vậy.
Nhưng thời gian đã thay đổi, anh không còn là một học sinh như thuở ban đầu nữa, giờ đây anh là ông chủ ở tít tận trên cao, vậy nên anh muốn làm gì thì làm, ấy là lẽ thường tình mà.
Hành lý của hai mẹ con không quá nhiều, cô đã thu dọn xong trước khi anh đến.
“Dọn xong rồi à?” Anh hỏi.
“Vâng.
Không nhiều lắm.”
Anh nhìn thử rồi sau đó đóng khoá kéo của vali lại và dễ dàng nhấc nó lên đặt sang một bên.
Gel trị sẹo ngày hôm qua được đặt trên chiếc bàn thấp bên cạnh, Trịnh Vãn đóng nó lại và cất vào trong túi xách, thấy anh im lặng nhìn mình, cô bước đến nắm lấy tay anh.
“Em nghĩ đó là một việc rất thừa thãi, em cũng tự biết là gel trị sẹo không có tác dụng gì nhiều, chỉ là vì trong lòng còn ôm chút hy vọng nên em mới muốn thử một chút xem sao.”
Nghiêm Quân Thành nói: “Nếu em ngại thì anh có thể tìm cách xóa nó đi.”
“Là anh có vết sẹo chứ có phải là em đâu.”
Cô rất buồn cười bởi lời anh nói, nhìn anh chăm chú rồi lên tiếng an ủi anh rằng: “Trước đây em nghe người ta nói là, đàn ông có sẹo trông được lắm, dù gì thì cũng không sao hết mà nhỉ, chỉ có mỗi mình em mới thấy nó thôi.
Em không ngại, cũng không sợ gì đâu.”
Có rất nhiều hiểu lầm, rất nhiều nút thắt.
Có thể giải quyết thông qua những cuộc cãi vã gay gắt giải quyết bằng những hành vi bạo lực mạnh mẽ.
Nhưng nếu hai người chịu nói chuyện với nhau, chịu mở lòng đón nhận đối phương, họ sẽ gạt đi được những sự u ám đang tồn đọng trong mối quan hệ ấy.
Nhưng với họ thì lại khác, quá khứ của họ cũng chẳng hề giống nhau.
Với một người thông minh và lý trí như anh, hẳn là anh cũng hiểu rằng, khi cô nói rằng cô muốn chia tay, thì đó không phải là một quyết định bị tác động bởi bất kỳ nhân tố nào ở bên ngoài, mà là vì trái tim cô đã thay đổi, tình yêu trong cô đã phai nhạt.
Còn cách nào để cứu vãn nữa đâu?
Tình cảm đã đi, nào có ai cản ngăn được?
Nếu anh có cách thì họ sẽ không chia tay nhau, và cô cũng sẽ không gặp được Trần Mục.
Đến cả một người có năng lực xuất chúng như anh mà cũng không làm gì được, thì cô, sao cô giải quyết được nó đây?
Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Chỉ cần em không để ý là được.”
Trịnh Vãn cười: “Em không để ý đâu.”
Nghiêm Quân Thành đi tới rồi cầm lấy điều khiển từ xa và đóng hết tất cả rèm cửa lại.
Cả căn phòng chẳng còn được ánh nắng chiếu soi nữa, chỉ còn mỗi chiếc đèn đọc sách tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt.
Trịnh Vãn giật mình, rồi cô lại thấy bất lực.
Dường như anh vẫn không hề thay đổi gì – năng lượng trong anh sẽ không bao giờ cạn kiệt.
Cô đoán là vì lâu rồi họ không gặp nhau, nhưng cô lại không hề muốn ép buộc chính mình chỉ để làm cho anh thấy vui.
“Hôm nay không được đâu.” Cô hơi nhấn mạnh lời muốn nói: “Em vẫn thấy rất khó chịu.”
Hình như cô đã chọc cười Nghiêm Quân Thành.
Mặc dù anh không cười ra thành tiếng, nhưng cô có thể hiểu ra rằng, anh đang… tự mãn.
“Anh biết rồi.”
Thái độ xin lỗi của anh chẳng thành khẩn gì cả, anh “xin lỗi” rằng: “Thật sự xin lỗi em, chuyện hôm qua là do anh không kiểm soát được.”
Trịnh Vãn phớt lờ anh.
Bình thường cô rất dễ ngại, vậy nên, chuyện nào đã qua rồi thì cô sẽ chẳng nhắc lại rồi tính toán chi li làm gì.
Anh đi thẳng về phía phòng tắm, chỉ vài giây sau là đã có tiếng nước chảy vọng lại, cô ngẩng đầu nhìn sang đó thì thấy anh đã ra khỏi phòng tắm, anh đang chậm rãi lau đôi tay của mình, rồi anh lại đi tới ôm lấy eo cô, bế cô lên, cô kêu lên, mấy chữ “dối trá” chưa kịp nói ra thành lời thì cô đã bị anh đặt lên gần mép giường.
Sau đó, dưới ánh mắt của cô, anh quỳ trên mặt đất, tay anh lục tìm trong túi rồi lấy ra một tuýp thuốc mỡ ngắn – tuýp thuốc chỉ dài chừng một ngón tay út.
“Anh định làm gì thế?” Cô khó hiểu mà hỏi anh.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Bôi thuốc cho em.”
Bấy giờ Trịnh Vãn mới nhận ra.
Sau khi nhận ra thì đầu cô vang lên mấy tiếng “ong ong”.
Ở cái tuổi này, cô đã có thể bình thản đối mặt với rất nhiều chuyện, vậy nên, rất ít khi cô phải đỏ mặt vì một hành động hay lời nói nào đó.
Mà giờ đây, hai gò má và cần cổ của cô cứ ửng hồng lên.
Anh nhấc chân cô lên, để cho chân của cô giẫm lên đầu gối của mình.
Cô vội dùng sức để thoát ra nhưng vẫn cố không đá vào anh, vội nói: “Cái gì, không cần, em không cần!”
“Đừng nhúc nhích.” Anh vươn tay ra nắm lấy mắt cá chân của cô, sự kiềm chế hiển hiện rõ ngay trong giọng nói: “Anh biết là bên trong đã bị trầy rồi.”
“Nghiêm Quân Thành!”
Cô nổi giận rồi.
Anh bóp một ít thuốc mỡ trên đầu ngón tay.
Khi cô còn đang muốn phản kháng, anh đã giữ chặt lấy eo cô, không cho cô động đậy nữa.
“Nghiêm Quân Thành, anh quá đáng lắm rồi…”
“Anh biết.
Thực sự xin lỗi em, để anh bôi thuốc cho em trước đã, sẽ xong nhanh thôi.”
“Nghiêm Quân Thành…”
Sự tức giận của cô giống như một trò đùa vậy, sức lực cô không thể sánh bằng anh, căn bản là cô không thể ngăn cản được, rồi cô muốn nắm lấy tay anh, nhưng ngặt nỗi, tay cô lại bị anh kẹp chặt.
Anh im lặng vài giây, đè nén cảm xúc trong mình xuống, nghiêm túc nói rằng: “Có phải là anh chưa bôi cho em bao giờ đâu.”
Hiếm có lúc nào Trịnh Vãn thấy oán giận ai đến mức này, cô trừng mắt nhìn anh mà đôi mắt lại ngân ngấn ánh nước, cô chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay anh, suýt thì đã cào vào mu bàn tay anh bằng những cái móng tay của mình.
Có mỗi thế này thôi thì cô vẫn chưa thấy đủ, sau khi anh bôi thuốc xong, cô bèn giơ khuỷu tay lên và cắn mạnh một phát vào vai anh.
Anh không nhúc nhích gì, chỉ đưa tay ra sờ sờ gò má đã đẫm mồ hôi của cô, rồi nói: “Anh xin lỗi vì chuyện hôm qua.”
Là chính anh đã mất kiểm soát.
Có thể là trong tương lai cũng sẽ như thế.
Anh chỉ có thể xin lỗi cô thêm một lần nữa, cũng xin lỗi thay cho lần “mất kiểm soát” tiếp theo.
Trịnh Vãn không thèm nghe lời anh nói.
Lời xin lỗi của anh đều là giả dối, miệng thì nói xin lỗi, mà người thì cứ tiếp tục làm thế, lời nói dối gian mà anh nói nhiều nhất trong đời là đây chứ đâu.
…
Với công việc tư vấn làm đẹp của Trịnh Vãn, thời gian bận rộn nhất trong tuần là từ chiều thứ sáu cho đến chiều chủ nhật.
Cho đến gần tám giờ thì cô mới được tan làm.
Nghiêm Quân Thành đang đợi cô ở tầng dưới.
Cô đi xuống lầu thật là nhanh, mở cửa bước lên xe rồi nói: “Đáng lẽ bảy giờ rưỡi là em xuống đây được rồi, nhưng bỗng nhiên có một vị khách hàng là bạn cũ của em chạy tới, cô ấy tìm em nói chuyện nên em mới ở lại thêm một chút.”
“Không sao đâu.” Anh nắm lấy tay cô: “Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi.”
Cô khựng lại, bèn quay lại hỏi anh: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Nói thật lòng nhé, em hơi lo lắng cho dạ dày của anh.” Cô khẽ nói: “Bữa đói bữa no như thế có hại cho dạ dày lắm, trông em bận rộn như thế thôi chứ thật ra cứ đến giờ là em sẽ đi ăn ngay.”
“Ngày mai anh sẽ đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe cho em xem.” Anh khởi động xe: “Anh không bị bệnh về dạ dày, cũng không có vấn đề gì về sức khoẻ.”
Anh đặc biệt nhấn mạnh câu này.
Gần đây, để kéo dài tuổi thọ của mình, anh đã cân nhắc đến lời khuyên “bỏ hút thuốc càng sớm càng tốt” của bác sĩ gia đình.
Bây giờ anh đã ba mươi chín tuổi rồi, nếu anh có thể sống nhiều thêm một năm nữa, thì anh sẽ có cơ hội ở bên cô nhiều hơn một năm.
Đôi mắt Trịnh Vãn ánh lên ý cười, cô khẽ nói: “Được, em muốn xem thử xem, nhân đây thì anh có muốn xem thử báo cáo kiểm tra sức khỏe của em không?”
“Muốn.” Anh nói: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe sẽ do bác sĩ gia đình chuẩn bị.”
Trịnh Vãn mỉm cười gật đầu.
Sau lần kiểm tra tổng quát gần đây nhất mà cô đã thực hiện trong bệnh viện, cô đã loại trừ khả năng “qua đời vì bệnh tật”.
“Có thể mấy ngày tới anh sẽ đi công tác.” Anh vờ như vô tình đề cập đến chuyện này.
Trịnh Vãn hiểu rõ lắm chứ.
Cô hoàn toàn không thể hiểu được lĩnh vực hiện giờ anh đang làm, vì vậy cô chỉ biết gật đầu và nói “vâng”, ngoài ra thì cũng chẳng hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào…
Như là đi công tác ở đâu và bao lâu thì anh trở về.
Nghiêm Quân Thành như đang đợi cô hỏi mình.
Sau khi đợi đèn giao thông, cuối cùng Trịnh Vãn cũng tỉnh táo lại, trong lòng thì cứ cảm thán mãi, người này cũng đã gần bốn mươi tuổi đầu rồi mà sao vẫn còn giống y hệt như hồi mười mấy tuổi thế nhỉ?
Khi ấy anh cũng sẽ tham gia vài cuộc thi.
Cô không biết nhiều về mấy cuộc thi này, nhưng anh sẽ nói cho cô biết cụ thể khi nào anh sẽ đi, thời gian thi là bao lâu và khi nào anh sẽ đón cô sau khi thi.
Sau mỗi lần làm như thế, đến lần tham gia thi đấu tiếp theo, anh sẽ hy vọng cô chủ động quan tâm hỏi han.
“Vậy anh đi công tác ở đâu thế?”
Trịnh Vãn nghĩ thầm rồi tự thấy buồn cười, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô, nhưng cô không thể làm gì được anh nên đã nương theo ý anh mà hỏi như thế.
Bấy giờ Nghiêm Quân Thành mới thấy hài lòng: “Thành phố bên cạnh, nhiều lắm là bốn ngày sau anh sẽ về.
Em muốn ăn gì, ăn thêm một chút nữa với anh được không?”
“Đã đến giờ này rồi mà còn ăn gì nữa.” Trịnh Vãn vội nhìn vào đồng hồ rồi thảo luận với anh: “Hay là anh đến nhà em đi nhé? Hôm qua thím Trương mới gửi cho em một ít thịt bò hầm, em làm cho anh một bát mì nhé?”
Bây giờ đã gần tám giờ tối rồi.
Nếu ra ngoài đi ăn với anh, thì khả năng về đến nhà lúc chín, mười giờ khá cao.
Hôm nay Tư Vận không có tiết tự học vào buổi tối, cô thấy lo lắng khi để con ở nhà một mình vào buổi tối.
Nghiêm Quân Thành cũng không quá quan tâm đến việc mình sẽ ăn gì.
Đi đâu hay ăn gì không quan trọng, miễn là anh được ở bên cô.
Anh đồng ý nhưng vẫn thắc mắc: “Hôm nay là thứ sáu, tối nay con bé không có tiết tự học à?”
“Được rồi, để em nói với Tư Vận nhé.” Trịnh Vãn hiểu ý anh.
Anh là một người nhạy cảm, có thể là anh không giỏi giao tiếp với một đứa trẻ lớn chừng ấy, nên anh đã cố gắng không gặp Tư Vận vào các ngày trong tuần… Anh biết là đứa trẻ này sợ anh, nhưng anh cũng chỉ đành chịu thôi chứ chẳng biết làm gì bây giờ.
Nghiêm Quân Thành xuống xe cùng với Trịnh Vãn, cô nắm tay anh đi vào khu dân cư, vừa hay họ chạm mặt một người hàng xóm đang xuống lầu vứt rác.
Bọn họ nhìn nhau cười, người hàng xóm đó cũng cười chào hỏi cô: “Tiểu Vãn mới tan làm à?”
Trịnh Vãn cũng trả lời bác ấy: “Vâng, bác đi xuống cầu thang cẩn thận nhé.”
“Bác đi lại một lát để rèn luyện thân thể ấy mà.”
Chuyện Trịnh Vãn có bạn trai không còn là bí mấy trong khu dân cư cũ kỹ này nữa.
Hầu hết các cô chú sống ở đây đều là đồng nghiệp và bạn bè của ba mẹ cô, họ cũng đã chứng kiến cô lớn lên từng ngày một.
Mỗi lần Nghiêm Quân Thành đến đây, lúc nào cũng có mấy ông mấy bà ngó qua để nghiên cứu xe của anh, từ logo cho đến thân xe, có vài ông bà già còn “tận tình” tra giá xe trên mạng.
Nhưng càng tra thì họ lại càng lo đến nỗi không thể nhịn được!
Có vài bác gái lớn tuổi tụ tập lại và cùng nhau lo lắng, lo rằng Trịnh Vãn sẽ bị mấy kẻ nhà giàu lừa dối!
Mấy người giàu có thời nay tồi tệ và hư hỏng lắm, chỉ thích lừa dối con gái nhà lành thôi!
Mãi cho đến khi thím Trương nhìn một lượt rồi lên tiếng: “Lão Vương, vừa nãy tôi mới nói ông nên thay kính đọc sách đó, ông không nhận ra đó là ai à?”
Mấy ông bà cùng nhau ngẫm ngẫm rồi lại nghĩ nghĩ, vỗ đùi một cái đét rồi nhớ lại…
“Hoá ra là cái thằng nhóc đó à! Thế thì tôi yên tâm rồi.”
“Này, ông yên tâm cái gì thế?”
“Một năm nào đó, xích xe đạp của lão Trịnh bị đứt, trong ngày đông, từ xa tôi đã trông thấy một cậu trai trẻ tuổi ngồi xổm ở chỗ đó.
Lúc tôi lại gần thì mới thấy cậu bé này đang sửa xe đạp của lão Trịnh.
Nghĩ thử mà xem, người ta đang là thanh thiếu niên mười mấy tuổi đầu đó, thế mà thằng bé không ngại ngần gì hết, không chỉ sửa xe đạp cho bạn gái mà còn sửa xe đạp cho ba của bạn gái nữa, một cậu trai như thế thì hiếm hoi quá rồi còn gì? Dù gì thì tôi vẫn cảm thấy không thể nhầm lẫn gì đâu, không thể sai được!”
Có mấy ông bà già đã nghỉ hưu bắt đầu để ý Nghiêm Quân Thành hằng ngày khi họ không có việc gì để làm.
Càng để ý thì lại càng thấy hài lòng.
Thậm chí còn có hàng xóm đến chào đón Nghiêm Quân Thành: “Tiểu Nghiêm cũng đến rồi à.”
Nghiêm Quân Thành mỉm cười và gật đầu.
Trịnh Vãn cố nhịn cười, nhưng sau khi lên đến tầng hai, cô không thể nhịn nổi nữa.
“Em cười gì thế?”
“Mỗi lần nghe dì Vương và những người khác gọi anh là Tiểu Nghiêm là em lại thấy buồn cười.”
Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành vẫn như bình thường: “Cũng khá hay mà.”
Điều khiến anh vẫn có thể yên tâm khi để hai mẹ con họ sống ở nơi đây – trong một khu dân cư cũ kỹ, không đáng giá và không có hệ thống an ninh, chính là vì nơi đây có những người hàng xóm đã lớn tuổi từng dõi theo hành trình lớn khôn của Trịnh Vãn trong bao năm qua.
Ban đầu Trịnh Vãn nắm tay anh, nhưng cô đã buông tay anh ra khi họ đi đến cửa.
Cô vẫn chưa quen với việc quá thân mật với Nghiêm Quân Thành ngay trước mặt con gái mình, cô thay giày ra ngay sau khi vào trong nhà, rồi kêu lên: “Tư Vận, chú Nghiêm của con đến rồi đây này.”
Có một giọng nói vang lên từ trong phòng, ngay giây tiếp theo, Trịnh Tư Vận mang dép lê vào rồi đi ra ngoài, cô ấy đặt tay lên cửa và chào anh thật lễ phép: “Cháu chào chú ạ.”
Nghiêm Quân Thành điềm nhiên gật đầu đáp lại.
“Được rồi, bây giờ em đi nấu mì nhé, Tư Vận, con có muốn ăn luôn không? Mì bò kho nhé được không?”
“Dạ được ạ.”
Trịnh Vãn đi tới xoa đầu con gái rồi đi vào bếp.
Nghiêm Quân Thành cũng đứng dậy đi theo cô, anh trở tay khép hờ cửa bếp lại.
Trịnh Vãn đang rửa tay, khi nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn anh, cô cũng đã quen với chuyện này rồi.
Dường như anh không hề nhận ra là mình rất “bám người”, trước đây anh thế này, mà bây giờ anh vẫn như thế.
Nghiêm Quân Thành cầm chiếc tạp dề đang được treo ở bên cạnh lên và mặc nó vào cho cô.
Anh còn tiện tay giúp cô buộc mái tóc suôn dài lại nữa.
“Anh không cần phải ở trong này đâu.” Trịnh Vãn đẩy anh ra: “Anh nhìn thử xem, có anh ở đây em không quay qua quay lại thoải mái được.”
Nghiêm Quân Thành nhìn cô chăm chú: “Con bé hơi sợ anh, anh ở trong phòng khách thì có lẽ là con bé sẽ không thoải mái.”
“Em cho anh một ý tưởng nhé?” Trịnh Vãn cười nói: “Anh hỏi con bé xem nó có bài tập nào không biết làm không.
Nhưng anh có chắc là mình sẽ giải được bài tập của học sinh cấp hai thời nay không?”
Hiếm có lúc nào Nghiêm Quân Thành nghe thấy người khác đặt ra nghi vấn trước năng lực của anh.
Anh vươn tay ra nhéo vào khuôn mặt của cô, rồi anh buông tay xuống, vẫn dùng khuôn mặt bình tĩnh đó mà trả lời cô rằng: “Em cứ chờ đó.”
Anh quay người bước ra khỏi bếp.
Trịnh Vãn phá lên cười và thì thầm sau lưng anh: “Em đã nói với Tư Vận rằng anh là người học giỏi nhất trong số những người học giỏi, thông minh nhất trong số những người thông minh mà em từng biết đến.”
“Em đợi đó.” Anh lại trả lời cô.
… Cốc, cốc, cốc
Có tiếng gõ cửa.
Trịnh Tư Vận vô thức thẳng lưng lên.
Không phải mẹ gõ cửa, mẹ không gõ mạnh như vậy đâu, hơn nữa, mẹ sẽ vừa gõ cửa vừa dịu dàng gọi cô ấy.
Đó là…
Trịnh Tư Vận đi tới cửa rồi cẩn thận mở cửa phòng mình ra.
Ngay giây trước khi cửa được mở ra, cô ấy đã kiềm chế được biểu cảm trên khuôn mặt mình.
“Chú ạ.”
Nghiêm Quân Thành chỉ đứng ở cửa, anh khẽ hỏi: “Cháu còn có bài tập nào chưa biết làm không?”
Trịnh Tư Vận bị sốc.
Cô ấy muốn nói không, nhưng cô ấy lại gật đầu trong vô thức.
Hai phút sau, Trịnh Tư Vận đã chuyển sang ngồi trên ghế sô pha, còn Nghiêm Quân Thành thì ngồi trên chiếc ghế đối diện, anh cầm bút và xắn tay áo sơ mi lên, sau đó anh tính toán thật cẩn thận và viết các bước giải ra giấy nháp.
Nghiêm Quân Thành nhanh chóng viết các bước để giải được đề bài đó.
Rồi anh đẩy tờ giấy nháp đó về phía Trịnh Tư Vận, mặt mày cũng thả lỏng ra theo, anh nói: “Cháu xem thử xem, xem có chỗ nào cháu không hiểu không.”
Trịnh Tư Vận nhanh chóng nhận lấy và nhìn lướt qua các bước được ghi trên giấy.
Nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng cô ấy vẫn thành thật trả lời rằng: “Chú ơi, công thức này… chúng cháu vẫn chưa học đến ạ.”
Vậy nên, đây không phải là cách giải của đề bài này…
Nghiêm Quân Thành thinh lặng mất mấy giây.
Ngay sau đó, anh đã sử dụng một công thức khác để giải bài đó.
Trong khi ấy.
Trịnh Vãn vẫn đang ở trong bếp, cô có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh – anh đang giảng lại cách giải bài tập, lâu lâu lại có tiếng của Trịnh Tư Vận đan cài vào những thanh âm mà cô nghe được.
Cô khẽ cười, tiếp tục làm những gì mình đang làm, cẩn thận thái miếng thịt bò ra thành từng miếng nhỏ.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm bao lì xì đo đỏ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...