"Đừng, anh không lạnh à?”
“Anh không lạnh.”
Cả hai rúc vào nhau và cùng đi xuống cầu thang để về nhà.
Trịnh Vãn cởi áo khoác ra rồi treo sang một bên cho anh, sau đó cô cẩn thận kiểm tra xem có nếp nhăn trên quần áo hay không.
“Anh ăn sáng chưa?” Cô quay sang hỏi anh, tay thì phủi phủi bụi trên gấu áo.
Anh đã cao sẵn rồi nên nếu là anh mặc thì áo khoác sẽ dài đến đầu gối, chắc là lúc cô đi xuống lầu đã vô tình để bụi bẩn dính vào.
Nghiêm Quân Thành thoải mái ngồi trên ghế sô pha, anh ngẩng đầu nhìn cô và đáp rằng: “Anh ăn rồi.”
Trịnh Vãn cười nói: “Đúng rồi nhỉ, bây giờ đã hơn chín giờ, gần mười giờ rồi mà, vậy anh chờ em một chút nhé.”
Nói rồi, cô lại đi vào bếp, lúc đi ra thì rót cho Nghiêm Quân Thành một cốc trà nóng.
Chiếc cốc vẫn còn mới tinh, cô vừa rửa sạch mấy ngày trước, vì biết sau này anh sẽ thường hay đến đây nên đã đặc biệt pha một ít trà dễ uống.
Lá trà xanh xanh hết chìm rồi lại nổi lên trong nước.
Cô cẩn thận đưa cho anh chiếc cốc đó.
“Không phải trà ngon hay gì đâu, là quản lý thẩm mỹ viện Nam Thành đưa cho em đó, nó được hái trong vườn trà của gia đình, không biết anh có thích hay không nữa.”
Nghiêm Quân Thành nhận lấy, tay còn lại thì nắm lấy cô rồi vuốt ve vài cái.
“Không lạnh đâu.” Cô biết ý của anh, cười lắc đầu: “Trong phòng rất ấm, hơn nữa, vừa nãy anh đã khoác áo cho em rồi mà, nên em không thấy lạnh đâu.”
Sau khi thử thử mấy lần và thấy tay cô vẫn còn ấm, anh mới thả cô ra.
Cô ngồi vào bàn ăn, chậm rãi ăn bữa sáng của mình, thỉnh thoảng trò chuyện cùng với anh: “Hôm nay anh không phải đến công ty à?”
Cô còn tưởng rằng, sớm nhất cũng phải đến trưa thì anh mới tới, nhưng cô không ngờ là anh đã đến từ sáng sớm.
“Hôm nay anh không có việc gì.” Anh trả lời ngắn gọn như thế.
“À…”
Cô cũng không vạch trần anh làm gì.
Chứ sao mà ông chủ của một tập đoàn có thể nhàn rỗi như vậy được?
Nhưng không sao cả, anh luôn có suy nghĩ của riêng anh mà, anh phải sắp xếp mọi thứ thật ổn thỏa để việc kinh doanh không bị đình trệ.
“Vậy lát nữa đi mua đồ với em nhé, được không anh?”
Cô ngồi bên chiếc bàn ăn nhỏ nhắn, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ làm cho hai gò má cô trong veo.
Nghiêm Quân Thành chỉ nhìn cô chăm chú, “quả táo Adam” của anh di chuyển lên xuống.
Anh bình tĩnh trả lời: “Được.”
“Vậy em phải nhanh lên mới được.” Sau đó, cô tranh thủ thời gian, vội uống một ngụm sữa nóng.
Thực ra, ở cái tuổi này của họ, họ không còn khả năng đặt chữ “thích” và chữ “yêu” lên bên môi như ngày xưa nữa, cô cũng không thể nói nó ra thành lời.
Nhưng mà, được như bây giờ thì cũng hay, họ chỉ nói về các mùa trong năm, chỉ nói về một ngày ba bữa ăn.
“Không cần phải vội đâu, lát nữa anh bảo người mang đồ ăn đến cũng được, em ăn chậm thôi.”
Cốc cốc cốc…
Đúng lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên.
Trịnh Vãn nghi hoặc và trao đổi bằng ánh mắt với Nghiêm Quân Thành.
Cô không thể đoán ra được ai sẽ đến nhà mình vào giờ này.
“Em ăn sáng đi, anh mở cửa cho.”
Nghiêm Quân Thành còn nhanh hơn cả cô, anh đi mở cửa như thể anh mới là chủ nhà.
Thấy anh đứng dậy thì Trịnh Vãn lại ngồi xuống.
Thím Trương chỉ đến để thử vận may mà thôi, để xem thử xem Trịnh Vãn có ở nhà hay không.
Làm bà mối, tất nhiên là bà vô cùng quan tâm đến những diễn biến xảy ra sau buổi xem mắt, không những thế, bà còn đặc biệt gọi điện cho cháu trai mình, ai ngờ cháu trai lại chơi trò mất tích, bà cũng không thể tìm ra nguyên nhân nên chỉ đành đến hỏi thăm, dò hỏi xem Trịnh Vãn có thích cháu trai của mình không.
Khi cửa được mở ra, bà vui mừng không sao tả xiết, định hỏi gì đó nhưng khi bà ngẩng đầu lên và trông thấy bóng dáng cao lớn này, bà sửng sốt không thôi.
“Bà tìm ai?” Nghiêm Quân Thành bình thản nhìn thím Trương và hỏi như thế.
Thím Trương lùi lại một bước, nhìn ngó xung quanh, chắc chắn là mình không gõ nhầm cửa nhà và tìm nhầm người, vậy thì đây là ai?
Im lặng tầm hai giây, bỗng có một giọng nữ mềm mại cách nơi đây càng ngày càng gần: “Thím Trương, hôm nay rảnh đến đây chơi ạ?”
Trịnh Vãn mặc một chiếc áo len rộng rãi nhạt màu, cô chậm rãi đi tới và đứng bên cạnh Nghiêm Quân Thành, cô vươn tay ra nắm lấy tay anh rồi mỉm cười với thím Trương: “Nào, thím vào trong đi ạ.”
Thím Trương do dự.
Bà chỉ cảm thấy người đàn ông này… trông không dễ chọc vào cho lắm.
Trong lòng bà là một bụng nghi hoặc, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy nên bà không dám nói gì cả.
Bà vội vã đi vào trong.
Trịnh Vãn buông tay Nghiêm Quân Thành ra, chỉ khẽ giải thích rằng: “Đây là đồng nghiệp cũ của ba mẹ em, thím cũng sống ở đây.”
Nghiêm Quân Thành chỉ gật đầu chứ không nói gì cả.
Trịnh Vãn niềm nở mời thím Trương ngồi xuống, cô đi lấy cốc giấy dùng một lần và hỏi rằng: “Thím Trương, hôm nay thím đến đây có việc gì vậy ạ?”
Thím Trương còn chưa kịp trả lời thì dường như là cô đã nhớ đến chuyện gì đó, bèn cười giới thiệu với thím Trương: “Suýt thì quên giới thiệu với thím, đây là bạn trai cháu, anh ấy họ Nghiêm.”
“Quân Thành, đây là thím Trương, đồng nghiệp cũ của mẹ em.”
Nghiêm Quân Thành lặng lẽ gật đầu, xem đó như là một lời chào dành cho thím Trương.
Thím Trương đã thấy nghi nghi rồi.
Dù sao thì bà cũng trạc tuổi ba mẹ Trịnh Vãn mà, đã từng gặp vô số người, khi trông thấy phong thái hơn người ở Nghiêm Quân Thành, bà có thể đoán được rằng, người này không phú thì cũng quý, chắc chắn là bà không thể so sánh với cháu họ của mình được.
Tiểu Vãn đã đặc biệt giới thiệu ra như thế, có lẽ là đang muốn nhắc nhở bà đừng nhắc lại chuyện trong buổi xem mắt nữa.
Dù sao thì cháu trai cũng chỉ là cháu trai mà thôi, thím Trương không muốn làm cho Trịnh Vãn khó xử hơn, bà suy nghĩ một chút rồi mới bình tĩnh lại, rồi bà cười nói rằng: “Không có gì đâu, thím chỉ muốn hỏi Tư Vận là con bé có thời gian nghỉ đông hay không, nếu có thời gian thì giúp thím dạy kèm cho cháu gái của thím với, yên tâm đi, chắc chắn là thím sẽ trả tiền dạy kèm cho con bé.”
Trịnh Vãn rót trà rồi đưa cốc cho thím Trương, nói với giọng áy náy: “Con bé đang học lớp chín ạ, đến cả thời gian tự học cũng đủ, chắc là con bé không có thời gian đâu ạ.”
Thím Trương chỉ tùy tiện tìm lý do mà thôi, nghe vậy thì cũng không gượng ép thêm nữa, chỉ nói: “Vậy thím đi hỏi người khác.
Tiểu Vãn, khi nào thì ba mẹ cháu trở về?”
Trịnh Vãn nhìn Nghiêm Quân Thành, cười nói: “Tùy theo lời ba mẹ cháu ạ, có thể năm nay họ sẽ về đây ăn Tết hoặc là cháu sẽ dẫn con bé và anh ấy về Nam Thành.”
“Đúng nhỉ, ở Nam Thành thì thoải mái hơn.” Thím Trương uống một hớp nước rồi đặt cốc giấy lên bàn, bà đứng dậy, chỉ liếc mắt nhìn Nghiêm Quân Thành một cái: “Tiểu Vãn, thím có việc phải làm rồi nên thím về đây, lần sau đến nhà thím ăn cơm nhé.”
Trịnh Vãn cười gật đầu: “Vâng.”
Cô lễ phép tiễn thím Trương ra đến tận cửa, Nghiêm Quân Thành thì đi theo sau.
Sau khi nhìn thím Trương đi xuống lầu, Trịnh Vãn đóng cửa lại.
Sau khi thím Trương đi ra khỏi khu dân cư này, bà mới chợt nhớ ra, bảo sao lúc nãy bà còn cảm thấy người đàn ông đó trông hơi quen quen, đây chẳng phải, chẳng phải là bạn trai trước kia của Tiểu Vãn ư?
Mấy người hàng xóm trong khu vực này cũng không lạ gì anh.
Dù sao thì, khi đó anh thường hay đạp xe chở Tiểu Vãn đến trường và chở cô về sau giờ học, không một ai là không biết về mối quan hệ giữa hai người, ba Trịnh và mẹ Trịnh cũng không thể cản được họ, khi thấy con gái mình thực sự rất thích anh, người kia còn là một đứa trẻ học rất giỏi, họ chỉ biết thở dài tuỳ theo ý cô… Khi đó họ không dám thúc ép quá nhiều, cũng không dám ép buộc hai người chia tay, bởi vì sợ con mình vì buồn bã mà thay đổi tính tình, sẽ hại nhiều hơn là lợi.
Bấy giờ thím Trương mới thở dài thườn thượt.
Thôi, hết cách rồi, cháu họ của bà hết cách rồi!
Là tái hợp với bạn trai cũ đó, làm gì còn chỗ cho người khác đâu?
Bà biết chứ, một cô gái xinh đẹp và tốt bụng như Tiểu Vãn nào có thiếu một người bạn đời đâu?
Trong phòng, Trịnh Vãn thu dọn chén đĩa, sau đó trò chuyện với Nghiêm Quân Thành: “Em và Tư Vận mới về đây không lâu, các cô chú này quan tâm chăm sóc hai mẹ con em rất nhiều.
Hàng xóm cũ ở đây cũng biết nhau cả, về cơ bản thì mọi người trong khu này đều là đồng nghiệp cũ của ba mẹ em.”
Nghiêm Quân Thành đi tới, để ngăn không cho cô chạm vào nước lạnh, anh đã rửa chén đĩa cho cô.
Trịnh Vãn mỉm cười: “Vậy em đi thay đồ nhé, anh đợi em một chút.”
Cô chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác và quấn khăn quàng cổ trước khi đi ra ngoài với Nghiêm Quân Thành.
Với thói quen sạch sẽ ấy của anh, cô không chắc là anh có thể chấp nhận được việc đi đến chợ rau hay không, vậy nên cô chỉ nói là đi siêu thị, siêu thị cách đây một khoảng khá xa nên tất nhiên Nghiêm Quân Thành sẽ lựa chọn lái xe.
Tình hình giao thông ở Đông Thành thông thoáng hơn khá nhiều, may mắn thay, lúc họ đến siêu thị là đúng mười giờ rưỡi.
Trịnh Vãn biết rằng mình không cần phải hỏi Nghiêm Quân Thành là anh muốn ăn gì.
Bao giờ câu trả lời của anh cũng chỉ có một: Ăn gì cũng được hết.
Cũng may, ngày hôm qua cô đã có ý tưởng hết rồi, nhưng vẫn hỏi ý kiến của anh: “Ăn sủi cảo được không anh?”
Nghiêm Quân Thành: “Gì cũng được.”
Trịnh Vãn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa.
Cô bỗng thấy rất buồn cười.
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Cô thì thầm hỏi lại anh: “Đây là câu thần chú của anh à?”
Anh khựng lại, có một nụ cười yếu ớt ẩn hiện trên khuôn mặt anh.
Làm há cảo vừa đơn giản mà cũng vừa rắc rối, đơn giản là vì mình có thể chiên hoặc là hấp sau khi mọi thứ đã sẵn sàng.
Vấn đề là, có rất nhiều công đoạn cần phải chuẩn bị trước đó.
Cần phải cân bột mì, còn phải trộn nhân thịt nữa chứ.
Tuy nhiên, có thể gói nhiều hơn một chút và phần còn dư lại có thể để trong ngăn đông lạnh và dùng cho bữa sáng.
Sau khi mua nguyên liệu và trái cây, Trịnh Vãn xếp hàng chờ thanh toán hóa đơn, Trịnh Vãn thấy Nghiêm Quân Thành nhìn chằm chằm vào một kệ hàng ở quầy thu ngân, hình như anh sắp di chuyển qua đó để lấy nó, chẳng cần nói thì cô cũng biết là anh đang nghĩ gì.
Cô đưa tay ra để giữ anh lại, lắc đầu và lặng lẽ cảnh cáo anh – cảnh cáo trong im lặng mà vô cùng nghiêm túc.
Huống chi, trên người cô còn đang sưng tấy và khó chịu lắm, dù có xử lý được nó thì cũng tuyệt đối không được làm ở trong nhà cô, nhà cũ nên có cách âm kém lắm, cả tòa nhà sẽ có thể nghe thấy tiếng động, anh không sợ mất mặt nhưng cô rất sợ, cô còn phải sống ở đây thêm nửa năm nữa mà.
Hiển nhiên là Nghiêm Quân Thành cũng hiểu ý của cô, vì thế nên anh nắm tay cô và siết chặt lại thật chặt, anh vẫn không nói lời nào hết nhưng cũng không lấy nó nữa.
Chắc chắn là anh sẽ nghe lời cô nói.
Lúc chạy xe về thì thấy có mấy người đứng ngoài khu dân cư, lại gần mới biết trụ thang máy trước cửa nhà đã bị gãy.
Trong thời gian này họ không thể vào được nên đã đậu xe ở một bãi đậu xe gần đó, cách khu dân cư vài trăm mét.
Sau khi về đến nhà, Trịnh Vãn thấy đã hơn mười một giờ, để không lãng phí thời gian, cô vội thay quần áo ra, đeo tạp dề vào và bắt đầu nhào bột.
Ngay từ bé Nghiêm Quân Thành đã là một học sinh có khả năng hiểu biết đáng kinh ngạc, sau khi nhìn theo cô vài ba phút, anh bèn thế chỗ cô, rửa tay, tháo đồng hồ ra thật nhanh chóng và đưa tay về phía cô, ra hiệu cho cô xắn tay áo cho anh.
Cô bật cười đặt tay lên cánh tay anh: “Anh muốn nhào bột à?”
“Em không có bao nhiêu sức hết, tiết kiệm đi.”
“Anh xem thường em quá rồi đó, em nhào bột giỏi lắm đấy nhé.”
“Để anh.”
Cánh tay của cô ở bên cạnh cánh tay của anh, tạo nên một sự tương phản có tác động mạnh đến thị giác.
Màu sắc.
Sức mạnh.
Rất khác nhau.
Cuối cùng thì cô vẫn đưa bột cho anh.
Anh đúng là một học sinh thông minh, có lẽ lúc đầu hơi vụng về, nhưng sau đó anh ngày càng thành thạo hơn.
Dưới lòng bàn tay của anh, bột dễ nhào nặn hơn rất nhiều.
Nhờ có sự giúp đỡ của anh, mọi thứ trở nên đơn giản và hiệu quả hơn.
Trịnh Vãn nhìn thấy quần anh dính đầy bột mì, dường như cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt này của anh.
Cô thấy buồn cười.
Tiếng cười cũng thu hút ánh mắt của anh.
Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị này, Trịnh Vãn chợt nảy ra ý nghĩ muốn bày trò nghịch ngợm, cô lấy tay nhúng một ít bột mì, vừa cười vừa chấm chấm lên cái mũi cao cao của anh, trông anh bây giờ buồn cười hơn rất nhiều.
Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, để mặc cho cô làm loạn trước mặt anh, chỉ cần cô vui là được.
Cô không biết nụ cười của mình sống động như thế nào.
Nghiêm Quân Thành vòng tay qua eo cô, cả hai tiến lại gần nhau hơn.
Cô khẽ hét lên: “Làm bẩn áo len của em rồi kìa.”
Nhưng anh không buông tay, từ khuôn mặt cho đến ánh mắt của anh đều ánh lên một nụ cười nhàn nhạt, Trịnh Vãn không thể thoát ra được, vì vậy cô nương theo anh, cúi đầu, nhẹ nhàng dựa vào vai anh.
“Anh hại em rồi đó.” Cô nói: “Cái áo len này em vừa mới mua.”
Bỗng nhiên.
Có tiếng kẽo kẹt ngoài cửa vang lên làm hai người đang ôm nhau giật bắn mình.
Cấu trúc của ngôi nhà cũ là như thế này đó, đứng ở cửa thì có thể nhìn thấy hết mọi thứ ở nhà bếp.
Trịnh Vãn bất chợt quay đầu lại và nhìn qua đó.
Trịnh Tư Vận và Nghiêm Dục đứng ngoài cửa, hai đứa trẻ cứ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, như thể là chúng đang chết lặng đi…
Vừa hay có ánh mặt trời soi chiếu.
Người đàn ông mặc sơ mi quần tây ôm người phụ nữ vào trong lòng, còn người phụ nữ thì dựa vào vai anh đầy quyến luyến, thân mật.
Một tay Nghiêm Dục cầm cặp sách của Trịnh Tư Vận, cả người cậu bất động như thể là đã bị ai đó bấm huyệt.
Chẳng lẽ cậu gặp ảo giác rồi ư?
Bằng không thì sao cậu lại trông thấy… chú mình cười vậy??
Chờ đã, có gì trên mũi của chú vậy, bột mì á? Người nào táo bạo quá vậy?
Người đang ở trong vòng tay của chú là ai?
Nghiêm Dục bỗng nhắm tịt mắt lại theo bản năng… Cậu mù, cậu mù rồi, cậu chẳng trông thấy gì hết!!
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này thả một trăm phong bì màu đỏ ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...