Xuống xe, tôi bảo người dìu Bạch Diên vào phòng dành cho khách, bác sĩ riêng lập tức đến kiểm tra tình trạng của cậu ấy.
Tôi tựa vào cửa, nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho Bạch Diên, cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, ý muốn an ủi tôi không cần lo lắng.
Làm ra động tĩnh lớn đến vậy, lão ba đầu hói của tôi tức giận đứng phía sau tôi: "Người trẻ tuổi bây giờ, tâm tư chính là không ổn định, hôm nay thích cái này, ngày mai lại thích cái kia."
Tôi vội vàng đóng cửa lại, không để Bạch Diên nghe thấy mấy lời của người ba nguy hiểm này nói: "Ba, ba xem ba nói kìa, con gái ba đâu phải người như vậy, ba nói vậy người khác sẽ hiểu lầm đó."
Tôi vòng ra sau lưng bóp vai đấm lưng cho ông ấy: "Ba, con thấy bây giờ muộn lắm rồi, ba đi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau được không?"
Ba đầu hói hừ một tiếng, vung tay áo ngủ đi xuống lầu.
Nhìn ông ấy bày ra dáng vẻ vô tình, tôi có chút buồn cười.
Ông ấy nhìn ra tôi nghiêm túc với Bạch Diên, nên mới ghen tị mà thôi.
Một người ba yêu thương con gái mình, sẽ luôn quan tâm đến người đàn ông mà con gái thích, bất kể người kia có yêu con gái họ thế nào, nhưng trong trái tim của họ mà nói, đó cũng là kẻ địch tranh giành sự chú ý của con gái họ, không thể tha thứ.
Thật sự là sao tự nhiên lại đáng yêu thế không biết.
Bác sĩ đi ra: "Vương tiểu thư, Bạch tiên sinh chỉ bị một ít vết thương ngoài da, những thứ khác đều không có vấn đề gì lớn, tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi."
Tôi tiễn bác sĩ ra cửa, lúc đóng cửa lại thấy một chiếc xe đậu ở góc đường không xa.
Hình như đó là xe của Trần Vị.
Không đợi tôi nhìn rõ, chiếc xe đã khởi động rời đi, ẩn mình trong bóng tối.
Bạch Diên bước ra: "Chị đang nhìn gì vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ đi tiễn bác sĩ thôi." Tôi vô thức che giấu.
Bạch Diên nắm tay tôi, kéo tôi ngồi trên ghế đá, cậu ấy nghiên đầu sờ mặt tôi, trên mặt là áy náy thêm chút đau lòng: "Chị, đã làm chị phải lo lắng nhiều rồi."
Tôi đặt tay cậu ấy vào lòng bàn tay, dịu đang nhìn cậu ấy: "Có thể lo lắng cho cậu là phúc của tôi."
Có thể giữ trọn một người trong tim mình, không phải là một loại hạnh phúc sao?
"Bạch Diên, cậu là mục tiêu sống của tôi, mỗi ngày được nhìn cậu vui vẻ, nhìn cậu có thể làm những việc mà cậu muốn làm, như vậy cũng đủ làm tôi vui vẻ rồi."
Ánh mắt Bạch Diên nặng nề, đáy mắt lại là tình cảm có thể nhấn chìm người khác, cậu ấy cong khóe miệng, sau đó cách tôi càng ngày càng gần, nhẹ nhàng hôn tôi một cái.
Nụ hôn không mang theo bất kì tư dục nào, chỉ có thương tiếc và thánh thiện.
Bạch Diên vuốt tóc tôi ra sau tai: "Chị, tôi đã từng nói với chị chưa, tôi cảm thấy hình như chúng ta đã quen nhau lâu lắm rồi.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị đáy lòng tôi đã có cảm giác này, chị tốt như vậy, nếu có thể ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng đối tốt với chị, không để chị chịu bất kì thiệt thòi nào."
Cậu ấy cười khổ: "Nhưng hình như tôi làm không tốt lắm, luôn để cho chị phải chạy theo tôi, mà tôi thì chẳng làm được gì cho chị."
"Bạch Diên, sự tồn tại của cậu chính là động lực lớn nhất của tôi."
"Thật sao?"
"Thật!"
"Vậy thật vinh hạnh."
Hôm đó dưới bầu trời đêm tuyệt đẹp, tôi với Bạch Diên nói với nhau rất nhiều, để tôi lần nữa biết rằng cậu ấy chắc chắn thuộc về tôi.
Bạch Diên cứ vậy mà ở lại, trước khi vết thương cậu ấy khỏi hẳn tôi muốn tiếp tục chăm sóc cậu ấy.
Đương nhiên phải chịu đựng ánh mắt như muốn giết người của ba tôi.
Sau một vài ngày, sự yên tĩnh hiếm hoi của chúng tôi bị một cuộc điện thoại phá vỡ.
Hàng xóm nói bà nội của Bạch Diên ở quê bị ngã, chắc sẽ không qua khỏi.
Bà nội là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của Bạch Diên.
Tôi lái xe đưa cậu ấy nhanh chóng tiến vào đường cao tốc, tranh thủ thời gian, không để Bạch Diên phải mỗi ngày sống trong dằn vặt và hối tiếc suốt đời.
Xe đến ngã ba, một chiếc xe tải đột nhiên lao ra đâm thẳng vào xe tôi, tôi xoay mạnh vô lăng, nhưng chiếc xe vẫn lao tới với tốc độ cao.
Khoảnh khắc đó tôi thấy thời gian dường như chậm lại, chậm đến mức tôi có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên và đau đớn trong mắt Bạch Diên, bởi vì tôi nhanh chóng tháo dây an toàn, nằm sấp lên người Bạch Diên để bảo vệ cậu ấy.
Tôi mỉm cười với Bạch Diên, Diên Diên, nỗi đau này tôi đã từng phải chịu đựng một lần, tôi biết nó đau đớn đến khắc sâu vào xương tủy.
Tôi không nỡ để cậu phải chịu loại khổ sở này, nên hãy để tôi thay cậu.
Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại.
Thế giới chìm trong bóng tối.
Không biết qua bao lâu, một mảnh ánh sáng trắng đâm vào mắt tôi.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, đất trời một mảnh trắng xóa không có điểm cuối, trong không trung trôi nổi đủ loại hộp.
Một số hộp phát ra ánh sáng màu đỏ, có hộp màu xanh lục, hộp ở gần tôi nhất thì tỏa ra ánh sáng trắng.
Như có điều gì đó thôi thúc, tôi đi đến mở chiếc hộp ấy ra.
Là một quyển sách "Trùng Sinh Chi Bá Đạo Tổng Tài Truy Thê."
Hóa ra thế giới mà tôi xuyên qua không phải là cuốn tiểu thuyết mà tôi từng đọc, mà là thế giới Trần Vị đã trùng sinh.
Kiếp này hắn là nhân vật chính trong sách.
Hắn mang theo kí ức kiếp trước, không đúng, là kiếp trước trong trí nhớ, hắn cùng Vương Thiện oan gia thanh mai trúc mã của hắn bên nhau hạnh phúc qua cả một đời.
Nhưng lúc trùng sinh trở về, hắn mới phát hiện mọi thứ đều thay đổi, Vương Thiện không thích hắn nữa, mà là thích một nam sinh tên Bạch Diên.
Trần Vị không thể chịu được "vợ tương lai" của mình cùng với người khác ân ân ái ái, cho nên bày ra một vụ tai nạn giao thông, muốn đưa mọi thứ về điểm bắt đầu.
Tôi nghĩ nếu như không phải tôi cướp thân thể của Vương Thiện, có lẽ mọi thứ sẽ tựa như kết cục trong sách, Bạch Diên chết đi, Vương Thiện nản lòng, sau đó bị Trần Vị làm cho cảm động.
Nhưng thật không may cho hắn trong lòng tôi bây giờ chỉ có một ý nghĩ.
Tên Trần Vị chết tiệt này! Dám đâm chết lão nương! Đợi tôi quay về sẽ xử đẹp anh!
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, nhưng tôi không biết làm cách nào để quay về.
Tôi tỉnh táo lại, bắt đầu tự hỏi, Chúc Tích là người duy nhất nhớ kĩ ba kiếp mình đã đi qua, Trần Vị thì bỏ sót cả một kiếp, mà tôi lại là người ngoài cuộc nửa đường chen vào.
Nếu tôi đoán không sai thì thế giới trong cuốn sách này sẽ là những vòng lặp vô hạn, nhân vật cố định, những mối quan hệ cơ bản đều cố định, nhưng cách phát triển cốt truyện của thế giới đều sẽ phụ thuộc vào cách những nhân vật chính trong kiếp đó tự mình sắp xếp.
Giống như tác giả muốn viết vài cuốn sách, nhưng lười không muốn đặt tên, cũng không thèm thay đổi những mối quan hệ cơ bản của nhân vật, thay vào đó lại sử dụng chúng để kể lên những câu chuyện khác nhau.(*)
(*)[Note: Ví dụ như bạn muốn viết 3 bài văn, nhưng lười nghĩ tên nhân vật, cũng lười nghĩ thêm cốt truyện khác, bạn cứ giữ nguyên các nhân vật A B C, câu chuyện đầu tiên A yêu B, C chết, câu chuyện thứ hai sẽ đổi lại A yêu C, B chết.
Cứ như vậy làm ra một vòng lập, đến phần ai làm nhân vật chính thì người đó sẽ tự sống cuộc đời của họ chỉ cần cái kết và nội dung đi đúng hướng của tác giả muốn là được.] (Bà tác giả nào ba chấm vclimg
)
Nếu các nhân vật không có ý thức và kí ức, mọi thứ sau đó sẽ hoạt động bình thường theo kết thúc đã được thiết lập sẵn.
Chỉ đáng tiếc vận mệnh tính sai, các nhân vật chính đều có suy nghĩ của riêng mình.
Hơn nữa Chúc Tích đã gạt tôi, cô ta nói kiếp này tôi không phải nữ chính nữa, Bạch Diên vẫn sẽ chết thảm.
Mà bây giờ tôi đã chắc chắn rằng đây là một thế giới hoàn toàn mới, và tôi là nhân vật chính của thế giới này.
Vậy nên mọi thứ vẫn chưa kết thúc, tôi sẽ không chết.
Tôi đã bảo vệ Bạch Diên, Bạch Diên cũng sẽ không có vấn đề gì.(*)
(*)[Note: Ý là Thiện là vai chính, mà vai chính trong truyện này đã được thiết lập là sẽ không chết, nên Thiện lợi dụng việc Thiện không chết để cứu Bạch Diên]
Dùng một số quy tắc của thế giới để gian lận cốt truyện một cách hợp lý.
Tôi đặt cuốn sách trở về, nháy mắt hiểu được quy tắc vận chuyển của nơi này, giống như ý thức của thế giới đột nhiên tiến vào đầu óc tôi.
Nơi này có ba ngàn thế giới nhỏ, hoạt động xung quanh thế giới lớn.
Tôi sống ở một thế giới rộng lớn, các sinh vật mà thế giới này tạo ra sẽ tự hoạt động theo suy nghĩ của chính mình, đến một thời gian nhất định thế giới nhỏ sẽ được hình thành.
Thế giới nhỏ sẽ tiếp tục tiến bộ để cung cấp năng lượng hoạt động cho thế giới lớn.
Cả hai bổ sung cho nhau không thể tách rời.(*)
(*) [Tức là mỗi một nhân vật đã được chỉ định trong thế giới lớn sẽ có ý thức riêng, tự mình hoạt động, đến một lúc nhất định các thế giới nhỏ sẽ được thành lập, những nhân vật trong thế giới lớn này sẽ đến thế giới nhỏ làm nhiệm vụ.]
Những người xuyên không như tôi có rất nhiều, nhiệm vụ của chúng tôi là bổ sung những chỗ trống để đảm bảo sự phát triển bình thường trong thế giới nhỏ.
Hiện tại tôi cũng mới biết lý do vì sao tôi thay thế Vương Thiện.
Lúc nữ phụ độc ác Vương Thiện chết đi đã được nhìn thấy chính mình của kiếp trước hạnh phúc viên mãn bên thanh mai trúc mã Trần Vị.
Thế nên cô không thể giải thoát, không cách nào chấp nhận kiếp thứ hai mình cứ như vậy mà chết đi, thời điểm tỉnh dậy kiếp thứ ba trong lòng cô đầy hận thù vô tận.
Bởi vì không có cách nào cho Vương Thiện biết trước tương lai để thức tỉnh cô ấy, nên quy tắc thế giới mới xóa bỏ Vương Thiện chính chủ, lúc này tôi mới xuyên đến đây.
Đột nhiên trước mắt tôi lóe lên một tấm bảng: "Có muốn trở về với thế giới cũ hay không?"
Tôi trả lời: "Có!"
Cảm giác choáng váng ập vào, đau đớn nháy mắt tràn vào thân thể, đau đến cả người tôi đầy mồ hôi lạnh.
Đau quá!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...