Cao trào đi qua, khuôn mặt Hạo Hiên đỏ bừng, đứng dựa vào tường thở dốc, điện thoại trong túi reo lên không ngừng. Chết tiệt, lại là ông già gọi đến, cha hắn bắt phải về công ty báo cáo tình hình. Gã đàn ông mặt mũi tối sầm, bực bội xách quần lên, để lại lời dặn dò rồi đi ra khỏi nhà.
Chu Cẩm chập chờn lúc tỉnh lúc mê, sau đó thức trắng cả đêm cho tới lúc sáng. Cậu không biết gã đàn ông đã đi từ lúc nào, cũng không để ý tới cơ thể tê liệt vì ngồi trên đất quá lâu. Thần kinh căng thẳng buộc cậu phải nhìn chằm chằm vào cửa không rời một giây.
Cho tới khi ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi cả căn phòng, Chu Cẩm đấu tranh tư tưởng một hồi mới dám bò ra ngoài, nếu cứ tiếp tục cố thủ trong đây cũng phải ý tốt. Hắn ta nói hôm nay sẽ quay trở lại.
Ngoài cửa là một bãi tinh dịch đã khô từ lâu, cậu chống đỡ cơ thể mệt mỏi đi xuống phòng khách. Việc đầu tiên là tìm điện thoại gọi cho Chu Tuấn và Kiều Lan, nhưng không một ai bắt máy, sau đó lại vội vàng gọi cho Tử Văn, khoảng khắc giọng nói dịu dàng của anh cất lên. Nỗi sợ hãi cùng uất ức của Chu Cẩm bị đập tan, hoá thành những giọt nước rơi ra từ hốc mắt.
Cậu khóc lóc làm cho anh hoảng hốt không thôi, chỉ nghe thấy thiếu niên vừa thút thít vừa nói anh hãy mau qua đón cậu. Tử Văn không nghĩ nhiều, lập tức khoác áo phi ra khỏi nhà.
Chu Cẩm lại chạy lên phòng cố thủ, điện thoại lúc này reo lên không ngừng, là gã đàn ông kia gọi tới. Không cần nghĩ nhiều, cậu lập tức chặn số của hắn ta. Vốn tưởng Hạo Hiên chỉ dừng lại ở mức thích thú trêu đùa, nhưng không ngờ hắn ta lại muốn... hại cậu. Tâm trí Chu Cẩm còn không dám xuất hiện những từ ngữ ghê tởm kia, dạ dày nhộn nhạo khiến cậu muốn nôn.
Đợi mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên, cậu cẩn thận kiểm tra thật kĩ mới dám mở cửa ra, khi thấy thanh niên dịu dàng nhìn cậu với vẻ mặt đầy lo lắng. Chu Cẩm lập tức nhào vào lòng đối phương ôm chặt.
"Hức... hức... mang em ra khỏi đây... làm ơn..."
Tử Văn trước tiên dẫn người đến một quán cà phê, thiếu niên đầu tóc rối bù, khuôn mặt thất thần, đôi mắt sưng đỏ như hai quả dâu tây. Cho dù anh có gặng hỏi, cậu chỉ cúi gằm mặt không trả lời. Tử Văn sốt ruột đến tay chân luống cuống, cuối cùng chỉ đành lặng yên vỗ về.
Hai người lang thang ngoài đường cho đến khi trời tối, Chu Cẩm lại bắt đầu có biểu hiện lo lắng, Tử Văn vỗ vỗ lên lưng hao gầy lo lắng nói.
"Tiểu Cẩm, em làm sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai bắt nạt em? anh Tử Văn sẽ thay em trừng trị kẻ đó." Anh không hiểu lắm, chẳng phải mọi người trong nhà cậu đã đi vắng rồi sao, nhìn cậu thống khổ như vậy, chắc hẳn phải có chuyện gì đó kinh khủng xảy ra.
Tử Văn cũng chỉ nói bừa nhưng lại khiến Chu Cẩm nhớ về Hạo Hiên, mặt mũi cậu trắng bệch, không chịu nổi rơm rớm nước mắt, chỉ cần nghĩ tới hắn thôi cơ thể liền không tự chủ run lên bần bật.
Đồng thời lúc này đây, điện thoại thông báo tin nhắn đến từ một dãy số lạ, Chu Cẩm nhìn vào màn hình, tất cả đều là Hạo Hiên gửi đến, liên tục tra hỏi cậu đang ở đâu, sao lại chạy ra khỏi nhà, hắn nói rằng đã đợi từ chiều tới giờ, giọng điệu tức giận, giống như tên điên đó sẽ từ điện thoại nhảy ra mà tóm lấy cậu. Níu chặt cánh tay của Tử Văn như bám lấy sợi dây cứu mạng, đứa nhỏ điên cuồng lắc đầu kêu loạn.
"Không không, em không muốn về nhà, em không muốn về!"
Tử Văn thật sự bị dọa sợ, hắn hoảng loạn ôm cơ thể nhỏ bé vào lòng, liên tục xoa đầu dỗ dành.
"Được rồi, được rồi, không muốn về thì không cần về, ngoan nào, đừng khóc nữa, mắt em đỏ hết rồi."
"Trời tối rồi, hay ở tạm nhà anh đi."
Kết quả là Chu Cẩm đang ngồi trên giường lớn mềm mại, được đến một nơi an toàn, con thỏ nhỏ mới bình tâm trở lại.
Lúc vào đại học, cha mẹ Tử Văn có chuẩn bị một căn chung cư ngay giữa trung tâm thành phố để thuận tiện đi lại. Căn hộ hai phòng ngủ tuy không rộng lớn nhưng ấm áp tiện nghi.
Tử Văn bận rộn đi tìm đồ ngủ cho Chu Cẩm, còn giúp cậu pha nước tắm. Tí nữa phải đi mua một số vật dụng cần thiết, cậu muốn ở đây cho đến khi nào cả nhà Kiều Lan đi du lịch về. Tất nhiên Tử Văn vui mừng đồng ý, hai người ở chung một nhà như vậy, không khác gì cặp vợ chồng son.
Tắm rửa sạch sẽ, gột rửa những mệt mỏi trên người, tâm tình hoảng loạn của cậu lúc này mới dịu xuống, bây giờ được an toàn rồi, sẽ không có ai bên ngoài cố gắng xông vào hại cậu nữa. Chu Cẩm chớp đôi mắt, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên sự việc đêm đó giống như để lại bóng ma tâm lí, chưa lúc nào cậu yên giấc, có khi sẽ bật dậy chạy đi tìm Tử Văn cầu an ủi. Anh đau lòng ôm chặt đứa nhỏ kiên nhẫn dỗ dành, chỉ hận rằng bản thân không thể làm gì khác, không biết vì sao cậu lại ra nông nỗi này.
Trừ buổi tối có chút không ổn, cuộc sống ban ngày lại rất vui vẻ. Nếu như Tử Văn đi học, Chu Cẩm sẽ ở nhà nấu cơm, có khi anh sẽ vì cậu mà lăn xả vào bếp. Đã sắp tốt nghiệp, Tử Văn bận rộn chuẩn bị luận án đến đầu bù tóc rối, nhưng vẫn giành thời gian ở bên người yêu. Hai người như đôi chim ri quấn quít lấy nhau.
Cuối tuần này là sinh nhật Tử Văn, đến khi anh dẫn đi ăn tối cậu mới giật mình nhớ ra. Bị gã đàn ông hù cho mất nửa cái mạng, Chu Cẩm không còn để tâm tới điều gì nữa, hối hận xin lỗi không ngừng.
"Không sao, anh hiểu mà, mau ăn đi kẻo nguội." Ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, hàm chứa sự bao dung cùng vị tha.
Cho đến bây giờ Tử Văn vẫn cảm thấy đêm đó thật may mắn, ông trời đã cho hắn gặp thiếu niên xinh đẹp đáng yêu này. Ban đầu chỉ coi cậu là người bạn, tiếp xúc lâu dần mới thấy Chu Cẩm lại là đứa trẻ tốt bụng hiểu chuyện. Dù cho có hoàn cảnh đáng thương, cũng có những lúc tâm trạng buồn rầu. Nhưng hầu như lúc nào cậu cũng vui vẻ tươi cười, như mặt trời nhỏ soi sáng muôn nơi. Tử Văn sinh lòng cảm phục, nhìn cậu mạnh mẽ vươn lên từng ngày, khiến anh muốn được bao bọc bảo vệ cậu trong vòng tay mình, đồng thời đã yêu Chu Cẩm từ lúc nào không hay.
Trái tim Chu Cẩm muốn tan chảy, Tử Văn càng như vậy cậu lại càng cảm thấy có lỗi. Đến khi hai người ra khỏi nhà hàng liền nhất quyết muốn kéo anh đi chọn quà.
Bỗng dưng bàn tay bị nắm chặt, một lực đạo mạnh mẽ giữ cậu lại. Đến khi quay đầu liền đụng phải ánh mắt thâm tình. Anh có vẻ bối rối, chần chờ một hồi mới chậm rãi nói.
"Anh hôn em được chứ?"
Nụ hôn của hai người, Tử Văn chờ mong đã lâu, anh muốn Chu Cẩm trao nụ hôn đầu tiên của cậu cho mình, đây sẽ là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất trong cuộc đời, Tử Văn trước nay chưa từng đề cập đến là vì để dành cho dịp này. Anh không muốn gì nhiều, chỉ cần cậu là đủ.
Chu Cẩm ngạc nhiên chớp mắt nhìn, đôi mắt đen láy long lanh như ngôi sao sáng, chỉ chứa duy nhất hình bóng của người đàn ông trước mặt. Anh mỉm cười nhìn cậu mong chờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân đỏ bừng xấu hổ, kiều diễm như nụ hoa chuẩn bị nở rộ, e thẹn gật đầu.
Như có ánh trăng trên trời làm chứng, hai người sát lại nhau, mắt nhìn mắt sau đó chậm rãi nhắm chặt, bàn tay ấm nóng của Tử Hiên vươn ra vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cậu. Bốn cánh môi chạm vào. Như có thứ gì bùng nổ trong không khí, hai người kích động ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng đưa đẩy, tiếp đến trằn trọc mút mát, đầu lưỡi còn đụng vào nhau rồi ngại ngùng rụt lại.
Tử Văn lập tức giữ chặt đầu Chu Cẩm, dẫn dắt cậu làm sâu thêm nụ hôn, ngọt ngào ban đầu biến thành nóng bỏng cuồng nhiệt. Bọn họ thân nhiệt nóng bừng, ngất ngây hưởng thụ khoảng khắc tuyệt vời này. Cặp tình nhân đứng đó dây dưa, nhìn hạnh phúc không thể tách rời.
Cả hai đều không biết rằng, có một đôi mắt giăng đầy tơ máu đang quan sát tất cả, nam nhân ngồi trong xe, gân xanh trên chán căng chặt, phát điên bấu rách da thịt chính mình, máu tươi nhanh chóng chảy ra, hắn vung tay, làm thứ dung dịch tanh tưởi ấy bắn lên cửa kính xe, che đi hình ảnh của đôi gian phu dâm phụ đáng hận kia.
3
Chuyện diễn ra sau đó, cho đến bây giờ Chu Cẩm vẫn không dám nhớ lại.
Chuyến du lịch kéo dài một tuần bỗng nhiên đột ngột rút ngắn. Sau đêm tối với nụ hôn ngọt ngào cùng Tử Văn, ngày hôm sau bà ta gọi đến, ra lệnh cho cậu phải về ngay lập tức, đầu dây bên kia là giọng điệu chua chát của người đàn bà, tức giận liên tục chửi mắng.
"Về nhà sớm một chút muốn kiểm tra, không ngờ mày lại để nhà cửa bừa bộn như vậy, thứ lười biếng, còn không mau vác xác về!" Nói xong liền lập tức cúp máy.
Chu Cẩm vừa sợ vừa lo, nhưng chưa bao giờ cậu mong sự hiện diện của Kiều Lan đến thế, ít ra nếu có người ở nhà, Hạo Hiên sẽ không dám manh động.
Tử Văn giúp cậu cài dây an toàn, hôn lên cái miệng nhỏ rồi hỏi.
"Ổn không? Hay em ở lại với anh thêm chút nữa?"
Cậu lắc lắc đầu, bây giờ Kiều Lan đang tức giận, làm trái ý bà ta chỉ có tan xương nát thịt. Mỗi lần bị phạt không chỉ nhịn ăn mà còn bị đánh rất đau. Chu Cẩm không muốn chọc vào ổ kiến lửa.
Tử Văn vừa lái xe vừa càu nhàu, bất mãn với cách hành xử của vợ chồng họ, anh muốn đưa Chu Cẩm thoát khỏi cuộc sống khắc nghiệt này, nhưng quyền giám hộ thuộc về hai người Kiều Lan, anh không có lí do để nhúng tay vào, chỉ có thể giúp cậu mấy việc lặt vặt râu ria.
"Tiểu Cẩm, đợi đến khi em trưởng thành, có cuộc sống của riêng mình, anh sẽ bù đắp cho em thật nhiều."
Chu Cẩm xúc động nhìn Tử Văn, nghẹn ngào nói cảm ơn, nhiều lúc cậu tự nghĩ, bản thân thật may mắn mới gặp được người đàn ông này, nghĩ đến tương lai phía trước, ánh mắt xinh đẹp liền dấy lên khao khát chờ mong.
Xe dừng lại trước cổng, nhìn vô có thể thấy loáng thoáng vali hành lý ngổn ngang trong nhà, Chu Cẩm chào tạm biệt rồi mở cửa xuống xe, bỗng bị Tử Văn giữ lại.
"Có chuyện gì nhớ gọi cho anh."
Tử Văn cảm thấy lo lắng, khi không tự nhiên có chút tức ngực, linh cảm mách bảo có chuyện không ổn, anh nửa tin nửa ngờ chỉ có thể giữ cậu lại ra sức dặn dò. Chu Cẩm bị điệu bộ giống như gà mẹ của ai kia chọc cười, gật đầu đáp ứng mới có thể đem người tiễn về.
Kiều Lan ngồi trên sô pha, thần sắc có chút mệt mỏi sau chuyến đi dài, vừa thấy bóng dáng gầy gò liền ném tới ánh mắt lạnh lẽo, như một con dao sắc nhọn có thể ở trên người cậu khoét ra vài lỗ, đôi môi căng mọng đỏ tươi hé mở, phát ra những lời châm chọc mỉa mai.
"Xem ai kìa, bữa nay tao quá dễ dãi nên con gián dơ bẩn như mày bắt đầu tự xem mình là cậu chủ rồi sao?"
Thiếu niên im lặng cúi đầu, chắp tay ra đằng trước, một bộ dáng cậu đã tập làm quen trong nhiều năm qua, chỉ để hứng chịu những lời lẽ cay nghiệt không đáng có.
Kiều Lan đứng dậy, trong tay là cây roi vừa dài vừa mảnh, đánh lên da thịt chắc chắn sẽ buốt đau. Đôi giày cao gót nện xuống sàn nhà, chậm rãi đi về phía cậu, bà ta khinh miệt nhìn, sau đó vung tay lên.
Chu Cẩm nhắm chặt mắt chuẩn bị đón một trận đòn roi tàn khốc, nhưng không có sự đau đớn như dự đoán. Chỉ thấy Kiều Lan đứng đó, động tác vung tay lên rồi hạ xuống, bà ta ném cây roi xuống đất, mỉm cười dịu dàng nói.
"Hôm nay không đánh mày, đi lên phòng đi." Thấy cậu trơ mắt ra nhìn, người đàn bà chưa một lần đối xử nhẹ nhàng với thiếu niên tiếp tục mỉm cười nói.
"Sao? Mày không muốn à?"
Chu Cẩm bị thái độ của bà ta làm cho bất ngờ, không biết nên đi hay không, tay chân luống cuống cuối cùng vẫn là nhanh chóng chạy lên phòng. Cậu nghi hoặc, cũng không biết giải thích thế nào, coi như hôm nay may mắn, trước hết nên tránh khuất mắt Kiều Lan.
Người đàn bà dõi nhìn theo bóng dáng Chu Cẩm, chỉ khẽ nhếch môi cười, một nụ cười tàn nhẫn không thèm che dấu.
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...