Chu Cẩm gần như lọt thỏm trong lòng Hạo Hiên, nhìn từ đằng sau tấm lưng to lớn cũng chỉ thấy hai chân mảnh khảnh thon dài vắt ngang eo hắn ta. Hạo Hiên như cắn nhầm thuốc, vận hết sức chơi người dưới thân đến mơ màng muốn ngất lịm.
Thân thể suy nhược cộng thêm tinh thần sa sút, giờ đây còn phải hứng chịu cơn sóng dục vọng của Hạo Hiên, hắn vuốt gậy thịt nhỏ, liên tục ra lệnh cậu phải rên cho hắn nghe. Bữa nay làm tình cậu không nhận được một chút khoái cảm nào, Chu Cẩm mặt mày tái nhợt, thân thể đau như sắp nứt cả ra, cuối cùng chịu không nổi mà oà khóc cầu xin.
"Oaa... hức hức... tôi ... tôi đau... xin anh tha cho tôi... tôi sai rồi, tôi không dám nữa..."
"Em sai cái gì?"
Chu Cẩm không biết, cậu cắn chặt răng chịu đựng tiến công mạnh mẽ của hắn ta. Một người lúc nào cũng bị nhốt trong phòng thì có thể làm được gì chứ? Hắn ta không nói không rằng lôi cậu ra trừng phạt như vậy, Chu Cẩm không muốn cũng phải cam chịu chấp nhận.
Dương vật kịch liệt đưa đẩy giống như con dao cùn đâm vào trong quấy loạn nội tạng. Mặc dù đang là ngày đông lạnh giá nhưng Chu Cẩm vẫn đổ đầy mồ hôi, hoa huyệt liền không tự chủ mà siết chặt khiến cho hắn không kịp trở tay bắn ra ngoài. Khuôn mặt tuấn tú biến sắc, Hạo Hiên có chút tức giận ngắt véo đầu vú đỏ rực.
"Em tính làm gì, chán ghét anh đến mức muốn ép chết ông xã sao? Ông xã đang chịch em mà, lồn dâm không biết điều muốn bị dạy dỗ một trận hả?" Nói xong liền vung tay liên tục tát vào hoa huyệt sưng tấy, chèn ép Chu Cẩm khóc lóc dưới thân, cậu xoa hai bàn tay vào nhau, hướng gã đàn ông cầu xin đừng bắt nạt mình.
"Tha cho tôi... tha ... ông xã tha... xin anh nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa... hức hức... đừng mà... tôi rất sợ, tôi không biết mình đã làm gì sai hết... hức...a... tôi xin lỗi, xin lỗi." Chu Cẩm phát hoảng dùng hết sức lực nói to, giọng điệu đáng thương như sắp vỡ vụn, chỉ mong hắn rủ lòng thương buông tha cậu, chí ít là hãy nói vì sao hắn lại hành xử như vậy.
Hạo Hiên ngừng động tác lại, nhìn cậu chằm chằm rồi hỏi có yêu hắn không. Chu Cẩm nuốt nước miếng gật đầu, lập tức nghe thấy tiếng đổ vỡ loảng xoảng, là hắn ta điên tiết ném vỡ đèn ngủ trên bàn.
"Nói dối! Đồ nói dối! Yêu mà còn dám tơ tưởng đến người đàn ông khác, em coi anh như mù sao?"
1
Hắn lớn giọng quát tháo, mọi thứ tồi tệ nhất đều đổ dồn trong thời gian gần đây. Đặc biệt là, đặc biệt là tên khốn Tử Văn ấy về nước rồi, tên đó quay lại muốn cướp Chu Cẩm của hắn đi! Thậm chí hắn biết cậu còn nhung nhớ đến tên khốn đó.
"Không được đi, không được đi! Tiện nhân dâm đãng, sao lại dám phản bội chồng em!?"
Chu Cẩm ngỡ ngàng nhìn Hạo Hiên điên cuồng đập phá đồ đạc, chỉ biết trốn vào một góc kinh hãi ôm đầu. Làm ơn, ai hãy tới cứu cậu, cảnh tượng trước mắt thật kinh khủng, con quái vật nổi trận lôi đình phát tiết phẫn nộ ngập tràn.
Gã đàn ông thở hồng hộc, chậm rãi đi tới người đang ôm mình co ro kia.
"Bỏ tay ra."
Chu Cẩm run lẩy bẩy không có phản ứng, mặt càng chôn sâu vào giữa hai chân. Hạo Hiên "chậc" một tiếng, sau đó cúi xuống há miệng cắn tay cậu.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Chu Cẩm giãy nảy vùng vằng muốn rụt lại, Hạo Hiên cầm tay cậu càng dùng sức cắn mạnh, hàm răng ghim sâu vào da thịt, chẳng mấy chốc mà mồm gã bê bết máu.
1
"Aaa... tay của tôi... đau quá... tay của tôi..."
Yết hầu Hạo Hiên khẽ động, thoả mãn nuốt xuống dịch vị tanh tưởi ngọt ngào, ghé sát vào tai thủ thỉ.
"Đừng đi, xin em đừng đi." Mối quan hệ này Hạo Hiên luôn là người cầm quyền nhưng có lẽ người có thâm tâm yếu đuối nhất lại chính là hắn. Luôn thấp thỏm lo âu, sợ rằng một ngày nào đó Chu Cẩm sẽ rời bỏ hắn, Hạo Hiên thiếu cảm giác an toàn một cách trầm trọng, tâm lý trở nên tồi tệ hơn biến hắn thành một con quỷ chỉ biết hành hạ doạ nạt đối phương. Chu Cẩm đáng thương, bông hoa xinh đẹp rực rỡ lụi tàn dưới bàn tay hắn rồi.
Chu Chu buồn bã ngồi một góc nghịch đồ chơi, ai hỏi gì nó cũng không nói, nó giận ba ba, hắn cư xử kì lạ, tại sao không cho nó gặp mẹ, gia đình bạn bè có ai giống nó đâu. Bọn họ thậm chí còn có phụ huynh đưa rước đi học, bản thân thì sao chứ? Chu Chu vừa nghĩ vừa tủi thân, tuổi còn nhỏ đã bắt đầu cảm thấy những điều bất ổn xung quanh nhưng chung quy nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ngoài bất mãn ra cũng không có suy nghĩ nào khác.
Vì thế mà nó giận dỗi không thèm đi ăn với hai người, thành ra bữa tối nay chỉ có Hạo Hiên và Chu Cẩm.
Cậu nghịch mấy sợi lông mềm trên tay áo, hỏi rằng mình ở nhà được không? Nếu như Chu Chu không đi cùng, cậu liền không muốn đi, có con trai bên cạnh hắn ta sẽ không dám làm bậy. Tất nhiên Hạo Hiên không đồng ý, hắn đánh tay lái cho xe rời đi.
Chiếc xe đen bóng lao vun vút trên đường, bông tuyết trắng xoá rơi trên mặt kính lạnh lẽo giống như tâm trạng của Chu Cẩm lúc này vậy. Khẽ vuốt cánh tay được băng bó kĩ càng, cậu lo lắng bồn chồn không thôi.
Vừa mới tới cửa đã có phục vụ tận tình săn đón, Hạo Hiên đặt trước một phòng riêng, thức ăn thơm ngon nóng hổi đã dọn sẵn mà không cần chờ đợi. Hắn ta giúp cậu cởi áo khoác treo lên móc, sau đó ôm người vào lòng đút từng muỗng một.
Cái miệng hồng nhuận hé ra, để lộ đầu lưỡi non nớt xinh xắn. Hạo Hiên nhìn mà nóng bừng, hắn không nói không rằng mút cái má phồng lên của người đẹp, cậu ăn một miếng, hắn hôn một cái, bàn tay không yên phận táy máy luồn vô váy vuốt ve đùi cậu. Chu Cẩm cảm tưởng như đang nhai sáp, cứng đờ để hắn sờ soạng cơ thể.
Bàn tiệc thịnh soạn hôm nay Chu Cẩm không ăn được mấy. Hạo Hiên vừa uống xong ngụm rượu điện thoại liền reo lên inh ỏi, ánh mắt thâm trầm chợt loé, hắn để cậu ngồi trên ghế, bản thân thì ra ngoài.
Chu Cẩm ở trong phòng suy nghĩ, tự nhiên hắn dẫn cậu ra ngoài như vậy chẳng phải quá bất thường hay sao?
Sau đó hai người ngồi vào xe, Chu Cẩm cứ ngỡ hắn chở cậu về nhà nhưng con đường phía trước dần trở nên xa lạ.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Chu Cẩm lo lắng hỏi.
Hạo Hiên không nói lời nào, lái xe đi đến bệnh viện. Mặt Chu Cẩm ngay lập tực tái mét, cậu cố thủ ngồi trên xe không chịu xuống, la hét vùng vẫy gạt tay hắn ra.
"Anh muốn làm gì!? Buông tôi ra, tôi không muốn, anh buông tôi ra." Thảo nào hắn tốt bụng như vậy, hoá ra là đều có âm mưu cả.
"Tiểu Cẩm ngoan, em đừng sợ, chỉ là kiểm tra một chút mà thôi." Hạo Hiên nhẹ giọng an ủi, hành động thì hoàn toàn trái ngược, thô bạo lôi xềnh xệch vào trong, giống như dễ dàng túm lấy gáy một con mèo mà kéo.
Bác sĩ từ đâu chạy đến, nói rằng dụng cụ đều đã chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chỉ cần mang người vào mọi chuyện liền kết thúc.
Chu Cẩm nghe vậy, khóc thét quằn quại dưới đất, la hét mặc cho Hạo Hiên vỗ về, sức lực yếu đuối đều bị cánh tay cường tráng của hắn ngăn cản, cậu không có cơ hội phản kháng.
"Tiểu Cẩm, bản thân anh cũng thật khổ sở, anh không muốn làm em đau nhưng anh chịu không nổi nữa, anh sợ lắm. Bảo bối, chỉ cần một mũi tiêm, em ráng chịu một chút, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi."
Chu Cẩm kinh hồn bạt vía lắc đầu, tiêm cái gì? Hắn muốn đưa cái gì vô người cậu? Mỹ nhân nước mắt tẩm ướt gương mặt, thất thần lùi về sau.
"Hạo Hiên, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Những ngày qua anh hành hạ tôi còn chưa đủ hay sao? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Tại sao anh lại không nói? Tôi sẽ sửa, tôi chắc chắn sẽ sửa mà nhưng anh một hai nhất quyết phải ép tôi vào đường cùng."
Hạo Hiên sững người, lần đầu hắn thấy cậu quyết liệt như vậy, nhất thời không biết làm sao. Đến hắn cũng không thể kiểm soát được hành động của mình nữa rồi. Cứ mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng năm đó thôi, hắn như phát điên, giờ đây nỗi ám ảnh mang tên Tử Văn một lần nữa quay lại, ý nghĩ Chu Cẩm bỏ đi cứ giày vò hắn từng phút giây, hắn sẽ lôi cậu ra phát tiết bực dọc, thử hỏi làm sao hắn có thể chịu nổi.
Nếu như, Hạo Hiên đỏ mắt nhìn đến phòng phẫu thuật, nếu như Chu Cẩm nhược trí thì hay biết mấy. Cậu sẽ giống như trước đây, vô tư hồn nhiên quấn quýt bên hắn, sẽ như đứa nhỏ không biết làm gì phụ thuộc vào hắn mọi lúc mọi nơi, sẽ yêu hắn và không bao giờ chạy trốn nữa. Một liều thuốc thôi, không còn ai phải chịu đau khổ.
6
Hạo Hiên mặc kệ tất cả, không quan tâm bắt lấy Chu Cẩm đang vung tay vung chân đánh mắng, lôi cậu đến bên giường ra hiệu cho bác sĩ mau tiêm thuốc an thần.
"Buông tôi ra! Tên khốn khiếp, tôi không muốn, mau buông tôi ra... Aaa ... ư hức..."
Chu Cẩm điên cuồng chửi mắng bỗng dưng im lặng, đôi mắt trợn to, môi mím chặt, khuôn mặt tái nhợt trắng bệch ròng ròng mồ hôi. Cả người gập xuống ôm lấy bụng ngã khuỵ ra đất.
Hạo Hiên lúc này mới thoát ra khỏi cơn mê ảo, ngay lập tức hoảng hốt gào thét kêu người tới cứu chữa.
Bác sĩ khám xét một hồi, tươi cười bắt tay chúc mừng, nói rằng Chu Cẩm đã mang thai được một tháng rồi.
9
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...